Vốn là bà ta nghĩ dù sao người đã đưa vào bệnh viện, người ta cũng đâu thể thấy chết mà không cứu? Lúc ấy Thẩm Nguyệt Phân cảm thấy chồng mình chỉ bị liệt mà thôi, không ngờ tình trạng của ông ta lại nghiêm trọng như vậy...
Chú Lê cảnh cáo Thẩm Nguyệt Phân bằng vẻ mặt nghiêm túc, nếu bà ta không nhanh chóng nhận xác của Vương Kiến Cường về chôn cho mồ yến mả đẹp, chỉ e sẽ ảnh hưởng đến thời vận sau này của con trai bọn họ..
Tôi vừa nghe là biết Chú Lê đang hù dọa bà ta
Thẩm Nguyệt Phấn thương con nên tất nhiên là luôn miệng đồng ý, nhưng sau đó mặt bà ta lại nhắn như khổ qua, nói mình không có tiền trả tiền viện phí cho bệnh viện thì phải làm sao đây?
Chú Lê cũng2thở dài liên tục, tiền đúng là một vấn đề lớn, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, chú ấy vẫn nói với Thẩm Nguyệt Phân: “Nếu bà muốn nhận xác về, tôi có thể thỏa thuận giúp với bệnh viện
Suy cho cùng họ cũng chẳng muốn giữ rịt xác của chồng bà làm gì, chỉ là vì mãi vẫn không liên hệ được với bà thôi
Về phần tiền viện phí bà thiếu cũng có thể thỏa thuận cách giải quyết, cho dù bệnh viện tố cáo bà ra tòa nhưng bà không có khả năng trả thì cũng phí công
Nếu thể thì chẳng bằng mọi người ngồi lại với nhau bàn bạc cho thỏa đáng, các người cũng phải thể hiện thái độ tích cực muốn trả tiền...”
Sau một phen khuyên bảo, Chú Lê tiễn sinh hồn Thẩm Nguyệt Phân về, vì sinh hồn rời xác lâu cũng7không tốt lắm, cho nên Chú Lê vẫn tiễn bà ta về sớm
Về phần bà ta ngủ dậy có tin tưởng những gì mình chứng kiến trong mơ hay không, Chú Lê cũng không chắc lắm.
Tiễn Thẩm Nguyệt Phân đi xong thì trời cũng gần sáng, tuy bây giờ chúng tôi không thể đánh tan âm hồn của Vương Kiến Cường, nhưng không thể thả cho ông ta chạy dễ dàng
Lỡ đầu con ác quỷ này lật lọng thì làm sao? Bởi vậy cuối cùng Chú Lê vẫn tìm tới ông Trần, bảo ông ta đưa chúng tôi đến phòng giữ xác, tạm thời nhốt âm hồn của Vương Kiến Cường trong xác của ông ta trước cái đã..
Sau khi làm xong tất cả mọi thứ thì trời đã tờ mờ sáng, chúng tôi đưa Chú Lê về nhà và ngủ bù ở nhà chú ấy luôn
Khi9tôi và Đinh Nhất ngủ dậy, Chú Lê đã mua bữa sáng bên ngoài về từ lâu.
Lúc ăn cơm tôi hỏi Chú Lê: “Tại sao lần này về không thấy thằng nhóc Đàm Lỗi kia đâu ạ?”
Hỏi ra mới biết, hóa ra trước khi chúng tôi về, thằng nhóc Đàm Lỗi đã đi về quê
Trong khoảng thời gian này, Đàm Lỗi đi theo Chú Lê cũng kiếm được ít tiền, cậu ta nghe nói căn nhà cũ của mình sẽ phải tháo dỡ trước Tết, cho nên mua ít quà Tết, tính về quê thăm những hàng xóm láng giềng trước kia, đồng thời thăm lại ngôi nhà mà cậu ta và mẹ đã sinh sống nhiều năm.
Tôi thấy thằng nhóc Đàm Lỗi này đúng là một người tình cảm, nghĩ đến đây..
tôi và Chiêu Tài cũng nên cùng đi thăm cha mẹ chúng tôi rồi
Tuy rằng5hai ông bà cụ đã lìa đời rất nhiều năm, nhưng giọng nói và dáng điệu nụ cười của họ vẫn như hiện rõ trước mắt tôi.
Chú Lê thấy tôi nói mấy câu thì nét mặt hơi chùng xuống, chú trầm giọng nói với tôi: “Thật ra có thể có một người thân để nhớ về cũng khá tốt
Có rất nhiều người ngay cả người thân của mình là ai còn không biết kìa.” Tôi lập tức nhìn sang Đinh Nhất, phát hiện anh ta đang yên lặng thu dọn chén đũa, chẳng hề có chút hứng thú nào với lời nói của chúng tôi
Xem ra với anh ta, cái từ “người thân” này có lẽ hơi xa lạ...
Buổi sáng ngày hôm sau, chúng tôi lại đến bệnh viện lần nữa, lần này người chịu trách nhiệm đón tiếp chúng tôi là phó viện trưởng Lưu của3bệnh viện
Chú Lê kể lại đơn giản tình hình của Vương Kiến Cường, muốn hỏi thử phía bệnh viện có ý kiến gì? Nếu người nhà Vương Kiến Cường tới bệnh viện nhận hài cốt về, phía bệnh viện có cho không?
Phó viện trưởng Lưu cho chúng tôi biết, bệnh viện bọn họ cũng không có ý định “giữ xác để đòi nợ”
Chỉ là bởi vì mãi vẫn không tìm được người nhà của ông ta, cho nên mới buộc phải để xác trong phòng lạnh của bệnh viện
Nếu người nhà Vương Kiến Cường có thể nhận xác của ông ta về tất nhiên là được
Về phần số tiền viện phí bọn họ thiếu, bệnh viện vẫn có thể bàn bạc lại, xem thử là chia ra trả góp hay là dùng cách điều hòa gì khác
Tôi thấy bệnh viện này vẫn rất nhân đạo, hơn nữa trong chuyện này, phía sau chắc chắn là người nhà Vương Kiến Cường..
Bởi vì cho dù có thể nào, bọn họ cũng đâu thể bỏ mặc người bệnh mà đi luôn chứ?!
Bây giờ Chú Lê đã nói ổn thỏa với phía bệnh viện, tiếp theo phải xem khi nào người nhà Vương Kiến Cường tới
Việc nhốt âm hồn của Vương Kiến Cường trong xác của ông ta cũng không phải kể lâu dài.
May mắn là vài ngày sau Thẩm Nguyệt Phân đã dắt con trai vội vàng quay về từ Tân Cương
Mặc dù với điều kiện kinh tế ngay lúc đó của họ thật sự không thể trả lại tất cả tiền nợ cho bệnh viện, nhưng Thẩm Nguyệt Phân vẫn dốc hết tiền để dành của mình ra, định trả trước một phần rồi tính sau.
Sau đó vài lãnh đạo của bệnh viện đã mở một cuộc họp để thảo luận về vấn đề này
Xem xét đến những khó khăn thực tế của gia đình Thẩm Nguyệt Phân, bệnh viện đã quyết định miễn giảm cho bọn họ một phần phí điều trị, phần còn lại bọn họ chỉ có thể tự trả dần.
Chuyện tới nước này cũng coi như kết thúc có hậu
Về phần cái thang máy kia, bệnh viện cũng lắng nghe ý kiến của Chú Lê và để nó tiếp tục xuống được tầng hầm B1
Kể từ đó, đám âm hồn bị mắc kẹt ở tầng mười một lần lượt được âm sai bên dưới dẫn đi.
Thấy chỉ còn hơn mười ngày nữa là đến Tết nên tôi gọi điện thoại cho chú họ, gọi chú ấy về nhà ăn Tết! Đến lúc đón năm mới mà trôi dạt một mình bên ngoài cũng không nên
Có lẽ vì không ngờ tôi sẽ gọi cuộc điện thoại này, nên trong điện thoại chú họ cũng hơi kinh ngạc.
Cuối cùng, trước khi cúp máy, tôi nói với chú ấy: “Chú họ, chú yên tâm
Cho dù là lúc nào, cháu vẫn luôn là cháu...” Chú Lê vốn tưởng thằng nhóc Đàm Lỗi có thể trở về ăn Tết với chúng tôi, vì bên nhà cậu ta cũng đâu còn họ hàng gì nữa, nhưng ai ngờ gọi điện thoại cho cậu ta đều bị báo thuê bao không liên lạc được
Ban đầu Chú Lê còn tưởng rằng tín hiệu ở quê Đàm Lỗi không tốt lắm, nhưng mấy ngày liên tiếp điện thoại di động của cậu ta đều ở tình trạng này thì không phải bình thường nữa rồi! Sau đó Chú Lê gieo một quả cho Đàm Lỗi, ra quẻ đại hung, chỉ sợ sắp tới Đàm Lỗi sẽ dính tai kiếp
Chú Lê vừa mới nhận được đồ đệ quý như Đàm Lỗi, vẫn còn chưa nóng tay đâu, dù thế nào cũng không thể trơ mắt nhìn cậu ta gặp kiếp số mà mặc kệ được!