Chú Lê thấy thương tổn lần này của Đinh Nhất nặng như thế thì hỏi chú họ đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại chậm trễ nhiều thời gian thế?
Trước tiên chú họ nhìn tôi một chút sau đó mới kể tất cả những chuyện đã xảy ra trong chuyển hành trình này, chú Lê nghe xong cũng yên lặng một lúc lâu không nói gì..
Xem ra cả chú và chú họ đều đang có nghi ngờ với tôi hiện tại.
Thật ra cũng không thể trách bọn họ, đến cả tôi cũng bị vấn đề này làm cho đau đầu, không biết tôi hiện giờ có phải là tôi lúc đầu nữa không? Không ngờ vụ cướp máy bay lần này vậy2mà dính đến cả Bộ An ninh Quốc gia, đừng nói là tôi mà ngay cả Bạch Kiện cũng phải tiếp nhận thẩm vấn
Nhưng cũng may trước đó anh ta đã dặn dò chúng tôi nên nói thế nào, vì thế cũng không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn
Còn về chuyện lão Triệu bị bắt cóc, tất cả chúng tôi đều nói rõ là do tổ chức tội phạm nước ngoài là tập đoàn Thái Long gây ra
Lúc trước tôi vốn định đưa đồ vật của Mao Khả Ngọc cho Bạch Kiện, giờ xem ra có thể tiết kiệm bước này, thể là tối trực tiếp đưa món đồ đó cho nhân viên của Bộ An ninh, coi như xong hết mọi7chuyện.
Nếu là lúc trước chắc tôi sẽ sợ những chuyện bực mình này tới tìm tôi, nhưng bây giờ tôi không còn nghĩ như thế nữa, sở dĩ tôi giao những vật này ra không phải vì sợ hãi mà ngại phiền..
Nhưng nếu tập đoàn Thái Long vẫn dây dưa với tôi, tôi cũng chẳng lo nữa, cùng lắm binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngắn thôi.
Nhân viên của Bộ An ninh không ngờ có thể lấy được bằng chứng quan trọng như thế từ tôi, suýt nữa họ định xin cho tôi một “Tổ bảo vệ nhân chứng”
Nhưng tôi bảo bọn họ không cần làm vậy, đồ vật tôi đã giao cho bọn họ, chuyện còn lại không còn liên quan9gì với tôi nữa
Trong thời gian Đinh Nhất nằm viện, tôi không ở nhà chú Lê giống như trước kia mà một mình về nhà ở
Không phải tôi sợ chú Lê và chú họ hỏi tôi điều gì mà chỉ không quen với cuộc sống trước kia
Chú họ ở nhà chú Lê ba ngày, tôi biết chú đang chờ tôi nói rõ mọi chuyện với chú, nhưng từ đầu đến cuối tôi không mở miệng nên cuối cùng chủ đành bất đắc dĩ rời đi.
Nhưng trước khi đi chú vẫn nói với tôi: “Nếu có chuyện gì cần thì chú sẽ nhanh chóng chạy tới.”
Trong thời gian Đinh Nhất nằm viện, tôi vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc anh ta, chú Lê5phụ trách ăn uống
Trong quá trình này, Đinh Nhất không hề hỏi tôi một câu, vẫn coi như tôi là Tiến Bảo của ban đầu mà chưa từng có bất kỳ thay đổi nào.
Mặc dù Đinh Nhật bị thương vì cứu tôi, nhưng lần này chúng tôi đi Thụy Sĩ là để cứu lão Triệu, thế nên lão Triệu vô cùng áy náy với Đinh Nhất và rất quan tâm tới vết thương của Đinh Nhất..
Những hình như anh ấy đã quên mất là mình từng chọc một dao vào bụng tối đấy.
Nhắc tới cùng kỳ quái, trước đây nếu tôi bị thương mà không trải qua “Mười ngày nửa tháng” thì rất khó hồi phục như lúc ban đầu, nhưng ở lần3bị thương này không những chỉ cần vài ngày đã khỏe lại mà khả năng chịu đựng đau đớn cũng tăng lên rất nhiều.
Ngày Đinh Nhất ra viện, chú Lê hỏi dò anh ta xem có muốn về ở với chú một thời gian để điều trị thân thể cho tốt hay không? Tôi nghe xong bèn nhìn thoáng qua Đinh Nhất, bầu không khí nhất thời có phần xấu hổ..
Tôi biết hiện giờ chú Lê không làm rõ được tôi có còn là tối hay không, nên hơi lo lắng Đinh Nhất ở cùng tôi sẽ gặp nguy hiểm.
Không nghĩ tới Đinh Nhất nói với vẻ chẳng quan tâm: “Không sao đâu, thân thể con cũng gần hồi phục rồi, đã có thể trở về cuộc sống bình thường.” Buổi tối sau khi ăn cơm, thấy Đinh Nhật ngồi một mình ở trên ghế sofa chơi điện thoại, tôi bèn đi tới ngồi ở đối diện, vẻ mặt nghiêm nghị hỏi: “Trong khoảng thời gian này anh có thấy tôi thay đổi ở đâu không?” Đinh Nhất nghe tôi nói thế thì đặt điện thoại xuống nhìn kĩ tôi một chút rồi nói: “Cậu hơi đen hơn trước...” Tôi lập tức im lặng, sau đó khoát tay: “Không phải nói cái này..
Anh nhìn thật kĩ xem tôi có chỗ thay đổi nào khác không?”
Lần này thì Đinh Nhất lắc đầu: “Không thấy...”
Tôi biết Đinh Nhất chưa bao giờ nói dối, nhưng lúc này tôi lại không nhìn ra anh ta đang nói thật hay giả
Đinh Nhất thầy sắc mặt tôi khác thường bèn hỏi lại: “Vậy cậu cảm thấy mình thay đổi ở chỗ nào?”
Tôi than nhẹ: “Tôi cũng không nói rõ được, nhưng cảm giác có chỗ nào đó không đúng..
Hơn nữa hiện giờ tôi nhớ rõ toàn bộ ký ức của tên kia, nhưng đồng thời lại biết tôi chính là tôi.”
Đinh Nhất nghe tôi nói mà vẻ mặt hơi mờ mịt, cứ như không hiểu tôi đang nói gì
Thế là tôi bèn kể hết cho Đinh Nhất nghe vụ bị thương ở Thụy Sĩ, sau khi tỉnh lại tôi có thể nghe được giọng nói của tên kia.
Không biết vì lý do gì mà tôi không thể mở miệng nói chuyện này cho chú họ và chú Lê biết, thế nhưng lại có thể nói cho Đinh Nhất..
Anh ta nghe xong im lặng một lúc rồi nói: “Bây giờ cậu đang nghi ngờ ý thức của mình đã dung hợp với gã đó hả?”
Cho tới tận bây giờ tôi vẫn không muốn nghĩ tới kết quả đó, nhưng hiện tại lại bị Đinh Nhất nhẹ nhàng nói ra như thế..
Hoàn toàn chính xác, đây chính là điều làm tôi lo lắng nhất
Đinh Nhất thấy tôi không nói lời nào thì suy nghĩ rồi bảo: “Cứ đoán lung tung cũng không phải là biện pháp, hai chúng ta thử một chút chẳng phải sẽ biết ngay à!”
“Anh nói là..
thử uống một ít rượu xem thế nào á?” Tôi hỏi dò
Đinh Nhật gật đầu hỏi lại
“Ừ, dám không?” Tôi cười: “Có gì mà không dám?” Nói xong tôi gọi điện thoại đặt một phần gà rán ở bên ngoài, đồng thời bảo bọn họ mang tới một ít bia
Trình độ uống rượu bia của tôi trước đây nhiều nhất chỉ uống được hai chai là nằm thẳng cẳng, nhưng tối hôm nay khi ăn gà rán và uống bia với Đinh Nhất, tôi đã uống sạch chỗ bia mà không hề cảm thấy say một chút nào.
Đinh Nhất không tin chuyện quái lạ này nên lấy hai bình Ngũ Lương Dịch từ trong tủ ra, hai chai này là do lần trước chú Lê bị bệnh mà bác sĩ không cho uống rượu, nhưng chú lại không chịu nghe nên tôi và Đinh Nhất mới cầm trộm về nhà để giấu đi.
Tôi nhìn hai bình rượu để 52 độ này rồi hỏi Đinh Nhất: “Anh nhất định phải uống hai bình này à? Tôi nhớ cái này là chúng ta giữ hộ chú Lê, nếu chú mà biết tôi và anh đã uống thì chẳng phải sẽ tức đến xì khói sao?”