Người Tìm Xác



Cậu cứ ngồi im ở đây đừng hành động gì, để tôi đi tìm chú họ và Bạch Kiện...”

Tôi thấy Đinh Nhất mang theo vẻ mặt lo lắng đi đến chỗ chú họ và Bạch Kiện, tôi không nhịn được thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía Hồ Phàm đang ngồi, lúc này giọng nói kia lại vang lên trong đầu tôi: “Nếu tôi là cậu, tôi sẽ ra tay trước, cứ chế ngự hắn trước rồi tính tiếp.”

Tôi hừ một tiếng: “Anh cho rằng đây là trên mặt đất à? Bây giờ chúng ta đang lơ lửng ở độ cao hơn mười nghìn mét đấy! Chẳng may có chuyện gì xảy ra sẽ thành chuyện lớn đấy!”

“Có thể xảy ra chuyện gì chứ! Các cậu có nhiều người như thế! Tôi thấy thân thủ của tên2kia cũng bình thường, một mình Đinh Nhất cũng đủ để khắc chế hắn, đến lúc đó cho dù là máy bay quay đầu hay đi tiếp thì tội phạm truy nã vẫn là do các cậu bắt được.” Hắn nói hời hợt.

Tôi nghe xong không nói gì nữa, chỉ không ngừng ngó nghiêng, ai ngờ lúc đó Hồ Phàm đột nhiên đứng dậy, có lẽ hắn định đến nhà vệ sinh.

Tôi tranh thủ cơ hội đi đến chỗ Bạch Kiện: “Làm thế nào bây giờ? Hay cứ bắt hắn lại trước?” Bạch Kiện lập tức phản đối: “Không được, làm như thế quá mạo hiểm, bây giờ chúng ta nên thông báo cho nhân viên của phi hành đoàn và cảnh sát hàng không trên máy bay, để bọn họ xử lý việc này.” Tôi biết7cách làm của Bạch Kiện giải quyết theo đúng trình tự pháp lý là hay nhất, thế nhưng tôi vẫn luôn có cảm giác bất an, nếu quả thật làm theo trình tự Bạch Kiện nói, có khi nào sẽ đánh động Hồ Phàm không? Lúc tôi vẫn đang phân vân chưa biết nên làm thế nào thì Bạch Kiện đã đứng dậy đi tìm tiếp viên hàng không, tôi định bảo anh ta chờ một chút, nhưng không kịp nữa..


Anh ta vừa đứng dậy, thì Hồ Phàm cũng bước từ nhà vệ sinh ra, hai người vừa vặn nhìn thấy nhau

Lúc đó mồ hôi lạnh trên người tôi tủa ra, lúc ở Ý tôi bị gây mê nên không rõ Hồ Phàm và Bạch Kiện có trực diện đối đầu nhau hay không.

Nếu như hai người9đã từng gặp mặt nhau ở trạm xăng ở Ý thì chỉ sợ lúc này đã nhận ra nhau..

Nhưng tôi thấy sau khi hai người họ nhìn thấy nhau đều không có phản ứng gì rõ ràng, một người giả vờ đi về phía nhà vệ sinh, một người đi về chỗ ngồi của mình.

Tôi nhìn nét mặt hai người này không thay đổi, quả nhiên đều không phải người bình thường, gặp chuyện vẫn bình thản và điềm tĩnh

Vừa rồi, nếu là tôi và Hồ Phàm đi thoáng qua nhau, chắc chắn sẽ không bình tĩnh được như Bạch Kiện.

Không lâu sau tôi thấy Bạch Kiện cũng đi từ nhà vệ sinh ra, sau đó thong thả đến cạnh tiếp viên hàng không, hỏi cô ấy có thể cho mình mượn một chiếc chăn lông không?5Tiếp viên nghe xong hỏi số ghế của anh ta, rồi nói chút nữa sẽ mang đến.

Bạch Kiện lại nói: “Không cần phiền cô như vậy, bây giờ tôi đi theo cô lấy luôn là được.” Tiếp viên hàng không mặc dù hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn lễ phép cười nói: “Được, vậy mời anh đi cùng tôi.” Lúc đó Bạch Kiện quay lưng về phía chúng tôi, nhưng tôi nhìn thấy anh ta có làm động tác giống như “vén vạt áo”, nhìn thì thấy như tùy ý nhưng thật ra là cố ý để tiếp viên hàng không nhìn thấy thẻ cảnh sát của anh ta

Rất nhanh Bạch Kiện quay lại, tay mang theo chiếc chăn quay về chỗ ngồi của mình, sau đó nhắn tin vào nhóm Wechat cho chúng tôi, nhắc nhở chúng3tôi không được manh động, tiếp viên hàng không đã gọi điện thông báo cho cơ trưởng và cảnh sát hàng không trên máy bay

Không cần chúng tôi động thủ đương nhiên là tốt rồi, vì một khi có chuyện gì xảy ra, chúng tôi cũng không phải chịu bất cứ trách nhiệm liên đới nào


Không ngờ giọng nói của tên kia lại vang lên, dội cho tôi một gáo nước lạnh: “Các người bỏ qua thời điểm chế ngự hắn tốt nhất rồi, tin tôi đi..

các cậu có thể khoanh tay đứng nhìn nhưng sẽ là trí mạng đấy.” “Có ý gì?” Tôi thì thầm hỏi.

Hắn nói sâu xa: “Hồ Phàm là người thế nào các cậu đều biết rõ, nhưng phi hành đoàn thì không biết, bọn họ chỉ coi hắn là một tội phạm bỏ trốn thông thường, dùng cách bình thường để xử lý

Chỉ cần khi xử lý có một điểm sơ hở cũng có thể dẫn đến hậu quả vô cùng nghiêm trọng, chính là hậu quả mà cậu sợ nhất, máy bay thì hỏng người thì chết...

Đến lúc đó có truy xét xem trách nhiệm thuộc về ai cũng không còn ý nghĩa gì nữa, không phải sao?”

Tôi không thể không thừa nhận những điều hắn nói hoàn toàn có lý, có những lúc, trên loại phương tiện giao thông công cộng này, có những chuyện tưởng chừng không hề liên quan đến mình, nhưng lại quyết định sinh tử của toàn bộ mọi người.

Không phải tôi nói chuyện giật gân đâu, chỉ cần lên mạng sẽ thấy nhiều tin tức nói về các vụ tai nạn xe buýt, nguyên nhân thường là do tài xế vừa lái xe vừa gọi điện, hoặc do hành khách cãi nhau

Lúc này hành khách trên xe đa phần đều chỉ coi mình là người ngoài cuộc đứng xem, chẳng ai nghĩ đến chuyện nếu mình không ngăn chuyện đó lại thì sẽ xảy ra chuyện nguy hiểm đến chính sự an toàn, sinh mệnh của mình


Bài học cho những chuyện này thường rất đau thương, cho nên gặp chuyện gì cũng bàng quan cho rằng không liên quan đến mình thì không tham gia, chờ đến lúc có liên quan thì đã muộn..

Tôi thì thầm với Đinh Nhất: “Chút nữa xem tình hình thế nào, nếu không ổn chúng ta phải hành động ngay!”

Đinh Nhất gật đầu nói: “Tôi biết...” Nhưng chúng tôi chờ mãi vẫn không thấy có cảnh sát hay nhân viên phi hành đoàn nào đến gần Hồ Phàm, chẳng lẽ vì bọn họ không muốn đánh rắn động cỏ, muốn chờ máy bay hạ cánh mới bắt người sao? Không ngờ trong lúc tất cả chúng tôi đều đang nghi hoặc, thì thấy người phụ nữ bên cạnh Hồ Phàm đứng dậy định đi vào nhà vệ sinh, nhưng cô ta vừa đứng dậy lại nhanh chóng ngồi xuống

Tiếp đó chúng tôi thấy dáng ngồi của cô ta rất cứng nhắc, có lẽ do căng thẳng nên mới có dáng ngồi như vậy

Chẳng lẽ Hồ Phàm đã nói gì với cô ta? Tôi định lại giả bộ đi vệ sinh lần nữa, sau đó lén xem cô gái kia xảy ra chuyện gì.

Nhưng Đinh Nhất lại giữ chặt tôi lại: “Không nên manh động, nếu người phụ nữ kia thực sự bị uy hiếp, cậu đi qua sẽ bị phát giác ngay, mọi chuyện mà vỡ lở, thì đến lúc đó kết cục sẽ không tốt.” Tôi nóng nảy nói: “Nếu hắn uy hiếp con tin thì không dễ xử lý đâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui