Tôi nghĩ bụng, tạo có điên đầu mà đi theo mày? Chịu thiệt một lần là đủ rồi, tôi chẳng muốn ăn lần nữa đâu
Lần trước dù gì cũng còn có Hàn Cẩn âm thầm che chở, nếu lần này lại bị bọn chúng bắt đi, hậu quả tuyệt đối không dám tưởng tượng
Mao Khả Ngọc thấy tôi không nói lời nào, vẫn lạnh lùng nhìn hắn nên mất đi sự kiên nhẫn cuối cùng, không thèm nói nhảm với tôi nữa mà ra hiệu bằng mắt với cô gái tên A Linh kia, ý bảo cô ta ra tay...
Tôi thấy thế vội vội vàng vàng vừa lùi lại vừa nói: “Ê? Quân tử động khẩu không động thủ nhé, muốn làm gì đấy? Tôi nói cho cô biết tôi không đánh con gái nhé!” A Linh cười khanh khách: “Yên2tâm, tôi cũng sẽ không đánh anh đâu..” Cô ta nói xong thì nâng tay phải lên, tôi thấy trên tay phải cô ta đeo một chuỗi chuông nhỏ bằng đồng
Cô ta thấy tôi giật mình thì cười và lắc nhẹ chuông đồng: “Đừng sợ, tôi cam đoan không đánh anh đâu...”
Theo từng đợt tiếng chuông trong trẻo vang lên, trước mắt tôi dần dần mơ hồ, cơn buồn ngủ mãnh liệt ập đến..
Mặc dù biết rõ lúc này không thể ngủ nhưng đến cuối cùng tôi đã không thể khống chế mí mắt của mình, chỉ có thể mặc cho chúng khép lại từng chút một
Lúc ấy lòng tôi nặng nề, nghĩ thầm lần này xong rồi, không biết sẽ bị Mao Khả Ngọc và A Linh vác đi chỗ nào đây?! Tôi cũng không biết biết đã ngủ bao9lâu, đến khi cảm thấy có người đang đẩy mạnh mình, tôi mới từ từ tỉnh...
“Tỉnh lại đi! Anh ơi? Có phải anh khó chịu ở đâu không? Mau tỉnh lại!!” Giọng một người đàn ông vang lên bên tai tôi
Tôi mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy trước mắt là ánh sáng đủ màu..
Tôi lắc mạnh đầu, muốn để mình tỉnh táo lại một chút, chờ tôi nhìn lại về phía ánh sáng kia thì phát hiện hóa ra đó là một chiếc xe cảnh sát tuần tra
“Này anh? Anh không sao chứ? Có cần chúng tôi đưa anh đến bệnh viện không?” Một cảnh sát tốt bụng hỏi.
Tôi xua xua tay với anh ta và đáp: “Không sao..
Đồng chí cảnh sát, đây, đây là đâu?”
“Đây là đường Tử Ngọ ở phía Tây thành phố, gần khu công nghiệp
Đã giờ6này sao anh còn một mình chạy đến đây?” Anh cảnh sát buồn bực hỏi.
Tôi làm sao mà tự mình chạy đến phía Tây thành phố được chứ? Chỗ này cách nơi tôi gặp Mao Khả Ngọc ít ra cũng phải hơn mười cây số ấy! Lúc đó tôi thật sự muốn nói với cảnh sát là tôi bị hai kẻ điện một nam một nữ bắt cóc đến đây
Nhưng lại sợ nói như vậy sẽ bị coi là đồ điện, vì vậy tôi nói tránh đi là mình ra chạy bộ ban đêm, gặp một người đàn ông xin tí lửa, sau đó thì không biết gì nữa.
Cảnh sát lập tức bảo tôi kiểm tra lại tiền bạc trên người xem có mất đồ quý giá gì không? Tôi sờ lung tung trên người và thấy điện thoại di động0và ví tiền đều còn, vì vậy lắc đầu nói: “Không mất đồ gì quan trọng cả.”
Sau đó cảnh sát lái xe đưa tôi về khu chung cư của tôi
Lúc gần đi còn không quên dặn dò tôi sau này đừng ra ngoài chạy bộ ban đêm một mình nữa, bởi vì hiện giờ sắp sửa cuối năm rồi, đúng vào thời gian cao điểm của trộm cướp trong năm
Tôi cảm ơn đồng chí cảnh sát rồi nhanh chóng gọi điện thoại cho Đinh Nhất, nói cho anh ta biết tôi đã về đến nhà
Sau đó, Đinh Nhất chạy về rất nhanh
Khi anh ta nhìn thấy tôi bình an về đến nhà mới thở phào nhẹ nhõm
Khi tôi kể lại tình hình cho Đinh Nhất, anh ta nghi ngờ hỏi: “Tại sao cuối cùng đám Mao Khả Ngọc không mang cậu7đi? Điều này không phù hợp với phong cách làm việc của bọn chúng.”
Điểm này tôi cũng nghĩ mãi không ra, bọn chúng không thể nào vì lương tâm không yên mà thả tôi, nhất định là sau khi tôi hôn mê đã xảy ra chuyện gì đó..
Hơn nữa từ khi tôi mất tích đến khi bị cảnh sát tuần tra phát hiện đã trôi qua hơn hai tiếng đồng hồ.
Khoảng thời gian này không phải ngắn, cũng đủ để bọn chúng bắt cóc tối từ thành Đông đến thành Tây rồi! Trong lúc này Đinh Nhất vẫn đang tìm tôi ở bên ngoài, nếu còn không tìm thấy tôi, anh ta sẽ phải gọi điện thoại cho Bạch Kiện cầu cứu
Chuyện buổi tối hôm đó dù đáng sợ mà không có nguy hiểm, nhưng từ đầu đến cuối tôi đều không rõ vì sao cuối cùng Mao Khả Ngọc không mang tới đi? Bởi vì bọn họ đã dùng cách nào đó mà biết tôi không nói dối ư? Hay là trên đường gặp được cao nhân nào ra tay cứu giúp?
Mãi cho đến hôm nay đến nhà Chú Lê, tôi nhận tới mức chẳng có gì làm thì phát hiện Tiểu Hắc đang ăn vụng cá cơm chiên của Chú Lê
Vì vậy tôi lén quay lại toàn bộ quá trình gây án của nó..
Nhưng sau khi quay xong, tôi lại phát hiện trong điện thoại di động có một đoạn video lạ hoắc.
Tôi bấm mở ra xem, trong lòng lập tức thấy khác thường
Rõ ràng đoạn video này không phải do tôi quay, nhưng mà mặt của tôi trong video lại không thể quen thuộc hơn, bởi vì sớm tối mỗi ngày tôi vào phòng vệ sinh đều có thể nhìn thấy..
Chỉ có điều biểu cảm và động tác lại vô cùng xa lạ.
Tôi ở trong video mang vẻ mặt ma mị, cười như không cười nhìn vào ống kính và nói: “Cậu nói xem cậu có gì hay ho? Gặp được con bé kia là đi không nổi nữa! Rõ ràng là cái bẫy mà cậu còn nhăm nhe chui vào! Ui chao..
Hôm nay cũng may mắn là bọn chúng nhất quyết phải xử cậu, nếu không chẳng biết chúng còn bắt cóc cậu đến chỗ nào nữa.”
Đoạn sau tôi nghe chính tôi trong video nói dông nói dài cả buổi, đại loại ý là chuyện này gã đã dẹp yên giùm tôi, thằng nhãi Mao Khả Ngọc kia cũng bị gã đánh không nhẹ, chuông trên cổ tay A Linh chẳng có tác dụng khỉ gì với gã
Nhưng mà..
Chuyện này chắc chắn vẫn chưa xong
Gã thấy Mao Khả Ngọc không phải đèn cạn dầu, chỉ sợ sau lần này thù oán giữa chúng tôi sẽ càng sâu hơn! Có điều, nếu bọn họ đã muốn tới bắt tôi đi, thù oán kia có sâu hay không cũng không sao cả.
Cuối cùng gã còn dặn dò tối lần nữa, bảo tối tự rút kinh nghiệm đi! Đừng để đến lúc đó bản thân chết rồi thì thôi, còn phải liên lụy gã xui xẻo theo..
Lúc ấy tôi xem xong video mà tức nổ phổi! Nói cứ như là tôi lì lợm la liếm đi theo gã ấy hả? Cũng không biết là ai âm hồn không tan bám theo tôi nữa?!
Sau đó Đinh Nhất và Chú Lê xem xong video cũng bừng tỉnh, hóa ra hôm đó tôi thoát thân như vậy! Thật không ngờ cái gã kia lại thành cách cứu nguy cuối cùng của tôi
Chú Lê còn trêu chọc tôi, bảo sau này tôi nên mang theo người một bình rượu trắng nhỏ
Nếu gặp lại bọn Mao Khả Ngọc thì nhanh chóng uống mấy hớp tự chuốc say mình!