Nhưng đó là ai? Nếu kẻ đó chỉ đơn thuần muốn lừa tiền Thái Tiểu Hạo, sẽ không giết hắn! Tôi đoán Lưu Hải Phúc sẽ không đưa cả nửa tài sản của mình trong một lần cho Thái Tiểu Hạo, nhất định là sẽ định kỳ chuyển cho hắn
Nếu như trong thời gian chung thọ, mạng của Lưu Hải Phúc có vấn đề gì, thì chỗ tiền còn lại vẫn thuộc về nhà họ Lưu.
Bởi vậy, nếu kẻ đó muốn lừa tiền Thái Tiểu Hạo tuyệt đối sẽ không để hắn chết..
Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng kẻ kia không biết chuyện của Thái Tiểu Hạo, nghĩ rằng hẳn là thiếu gia nhà có tiền, sau đó phát hiện2Thái Tiểu Hạo chỉ là tên giả mạo, nên mới tức giận giết chết hắn!
Đến chiều, Triệu Tinh Vũ gọi điện cho chúng tôi, nói anh ta dẫn người đến kiểm tra mấy làng du lịch ở khu thắng cảnh Nam Sơn, hỏi chúng tôi có đi cùng không? Tôi vội nói với anh ta: “Đi chứ! Chuyện của Thái Tiểu Hạo xảy ra ở khu thắng cảnh Nam Sơn đó, nếu như tôi là hung thủ, nhất định sẽ xử lý thi thể ở đó.” Lúc đoàn người chúng tôi đến khu Nam Sơn thì mặt trời đã lặn, vì hiện tại cảnh sát chưa phát hiện thi thể Thái Tiểu Hạo, nên tính chất của vụ án này vẫn là9tìm người mất tích thông thường, do đó Triệu Tinh Vũ chỉ dẫn theo một cảnh sát tập sự.
Sau đó chúng tôi chia làm hai đường, Chú Lê và Đinh Nhất đi tìm một khách sạn thuê phòng, còn tôi đi cùng bọn Triệu Tinh Vũ, mang theo ảnh của Thái Tiểu Hạo đi hỏi xung quanh, xem có ai từng nhìn thấy hắn xuất hiện ở đây không.
Thật ra, nếu như không phải Triệu Tinh Vũ tin lời tôi nói, bọn họ cũng không để ý vụ án này đến thế..
Vì hàng năm khu vực họ quản lý có rất nhiều vụ án mất tích, nhưng đa phần đều là trốn đi, rất phí công sức của bọn họ.
Bởi vậy, bình6thường bọn họ sẽ dựa theo tình tiết cụ thể của vụ án, tiến hành sàng lọc, sau đó cân nhắc các bước điều tra..
nhưng trong vụ của Thái Tiểu Hạo, không có chứng cứ nào chứng minh hắn gặp nguy hiểm, sao có thể khiển cảnh sát lập án điều tra? Nếu huy động người đi tìm kiếm, kết quả hắn lại chỉ bỏ đi chơi vài ngày, đến lúc đó không nói đến việc lãng phí công sức, còn sẽ ảnh hưởng không tốt đến uy tín của Triệu Tinh Vũ.
Đêm hôm đó, tôi đi theo Triệu Tinh Vũ đến mấy khu sinh thái và khách sạn, những nhân viên phục vụ đều nói mình chưa từng nhìn thấy Thái0Tiểu Hạo.
Có điều, theo manh mối Triệu Tinh Vũ tra được lúc trước, tín hiệu điện thoại của Thái Tiểu Hạo xuất hiện lần cuối vào ngày hai mươi từ tháng trước trong khu vực Nam Sơn này...
Trí nhớ con người dù sao cũng có hạn, vả lại cũng đã lâu, nếu không có tình huống đặc biệt này xảy ra, những nhân viên kia không nhớ được Thái Tiểu Hạo có đến làm khách ở đó hay không là rất bình thường.
Thế là Triệu Tinh Vũ lấy video giám sát ba ngày, từ ngày hai mươi ba đến ngày hai mươi lăm của mấy khách sạn kia, định tối đó về phòng sẽ cùng đồng nghiệp xem lại những video này7xem có tìm thấy không, biết đâu lại tìm thấy hình ảnh của hắn!
Nhưng tôi lại cảm thấy việc này khả năng không cao, với tính cách của Thái Tiểu Hạo, có thể dùng nửa thọ của mình đổi lấy vinh hoa phú quý, tất nhiên sẽ phô trương hết mức, nhất định sẽ đến khách sạn đắt nhất để ở.
Nhưng mấy khách sạn đó chúng tôi đều đã đến điều tra, không ai nhìn thấy Thái Tiểu Hạo, càng không có ghi chép hắn đã vào thuê phòng..
Điều này chứng tỏ người đi cùng hắn rất khiêm nhường
Nếu kẻ kia đã có chủ ý khiến tất cả hoạt động của Thái Tiểu Hạo ở đây không được ghi chép lại, thì dĩ nhiên sẽ không dẫn hắn đến nơi sang trọng, hẳn là sẽ đến một nơi càng ít được chú ý càng tốt
Tôi nói suy nghĩ của mình cho Triệu Tinh Vũ, anh ta cũng cảm thấy đó là một khả năng cao, thể là ngay đêm hôm đó chúng tôi đến mấy homestay nhỏ điều tra, quả thật chúng tôi đã tra ra được chút manh mối có giá trị
Homestay đó tên là “Cửu Nguyệt Hồng”, vì trước sau nhà đều trồng cây phong, nên gọi là Cửu Nguyệt Hồng
Đây là một homestay nhỏ, mọi chuyện trong nhà đều do hai vợ chồng ông chủ tự xử lý
Lúc chúng tôi đưa ảnh Thái Tiểu Hạo cho ông chủ, ông ta lập tức nhận ra hẳn
Sau đó, ông ta nói cho chúng tôi biết: “Lúc đó, cậu ta đi cùng một người đàn ông nữa, lúc thuê phòng nói mình bị mất thẻ căn cước
Khi ấy, tôi thấy hai người đàn ông đi cùng nhau thì cảm thấy hơi khó chịu, cũng không muốn cho họ thuê phòng
Nhưng đêm hôm đó kinh doanh không tốt, không có khách nào đến thuê phòng, mà bọn họ lại nói chỉ thuê có một đêm, sáng hôm sau sẽ đi luôn, nên tôi cũng không nghĩ nhiều, chỉ lấy thẻ căn cước của một người rồi cho họ vào ở.” Trong lòng vui mừng, tôi hưng phấn nói với ông ta: “Vậy sổ còn không? Cho tôi xem người kia là ai?” Lúc tôi cầm sổ ghi chép thông tin trên thẻ căn cước, lập tức sững sờ: “Sao lại là anh ta? Sao anh ta lại ở cùng với Thái Tiểu Hạo chứ?” Triệu Tinh Vũ thấy tôi biết người kia, vội cầm lấy sổ ghi chép trong tay tôi: “Cậu quen à? Để tôi xem là ai? Lưu Duệ..
Cái tên này hơi quen quen!” Tôi tự lẩm bẩm nói: “Còn có thể không quen sao? Anh ta chính là người đã thuê tôi mà!”
“Hả! Anh nói người tên Lưu Duệ này chính là người đã thuê anh tìm Thái Tiểu Hạo?” Vẻ mặt Triệu Tinh Vũ không hiểu lắm.
Tôi thở dài nói: “Nói thế nào cho anh hiểu nhỉ, chúng tôi đến tìm Thái Tiểu Hạo vì một chuyện khác, mà người nhờ chúng tôi chuyện đó chính là Lưu Duệ...” Triệu Tinh Vũ không hiểu gì, cau mày nói: “Thế cuối cùng thì chuyện này là thế nào?”
Sau đó chúng tôi quay về khách sạn với Chú Lê và Đinh Nhất, kể lại chuyện chúng tôi đã điều tra được cho họ nghe, họ nghe xong đểu trầm tư suy nghĩ, không nói câu nào
Còn Triệu Tinh Vũ thì cuống lên, nhất định bắt tôi kể rõ đầu đuôi mọi chuyện cho anh ta biết.
Thế là tôi đem chuyện Lưu Duệ nhờ chúng tôi, sau đó, tại sao chúng tôi phải đi tìm hiểu chuyện của Thái Tiểu Hạo..
Anh ta nghe xong hơi nghi ngờ nói: “Còn có chuyện hai người dùng chung một mạng sao?” Tôi bảo anh ta bây giờ đừng vội nghĩ đến việc người với người có thể dùng chung mạng hay không, vấn đề quan trọng bây giờ là quan hệ của Lưu Duệ và Thái Tiểu Hạo đã chết là như thế nào? Chẳng lẽ, không phải do Lưu Hải Phúc chết làm liên lụy đến Thái Tiểu Hạo, mà ngược lại do Thái Tiểu Hạo chết mới kéo theo Lưu Hải Phúc ư?