Người Tìm Xác



Nếu như không muốn có người chết, phải dùng một “Kim Đồng” chưa đủ tháng để tế mỏ

Tương truyền năm xưa lúc mỏ vàng này vừa mới khai thác cũng đã liên tiếp xảy ra chuyện, chết không ít thợ mỏ

Cuối cùng phải dùng cách này mới đổi lấy mười năm bình yên cho mỏ vàng

Bởi vì cách này thật sự độc ác, cho nên vụ việc chưa nghiêm trọng đến mức nhất định thì căn bản không có ai dám dùng..

Nhưng từ sau khi cai đầu đời trước bị đè chết đuối dưới thuyền chở vàng, mỏ vàng bắt đầu liên tục xảy ra chuyện, đã chết sau bảy thợ mỏ rồi!

Bởi vậy sau khi cai đầu mới nhận chức biết được Tiểu Hồng có thai, bèn mua chuộc mấy2gái bán hoa già, thuyết phục Tiểu Hồng sinh con ra..

Dù sao cũng là cốt nhục của mình, nếu có thể có khả năng nuôi sống, đương nhiên cô sẵn lòng sinh đứa trẻ.

Tuy nhiên cô nào có ngờ, những người này lại ôm bụng dạ như thế?! Nhưng lúc này cô đã hóa thành ma, vốn không thay đổi được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ ném đứa con trai còn sống sờ sờ mà mình vừa mới sinh ra vào lòng sông cát vàng để tế mỏ

Tận mắt nhìn thấy con của mình chết chìm ở giữa sông, oán khí trong lòng Tiểu Hồng dâng tận trời

Cô hận cái mỏ vàng này, càng hận hết kẻ này đến kẻ khác đã hại mình..

Nhưng ngay lúc đó9năng lực của cô yểu, vốn chẳng thể báo thù cho mình và con


Ai ngờ vào ngày đầu thất” của Tiểu Hồng, cô đột nhiên phát hiện năng lực của mình mạnh lên, vì thế cô bắt đầu báo thù mọi người trong mỏ..

Đứng mũi chịu sào chính là những kỹ nữ già đã từng hại cô

* Người Trung Quốc xưa cho rằng “đầu thất” là bảy ngày sau khi mất, hồn người chết sẽ về nhà

Trước khi hổn trở về, người nhà sẽ để sẵn cho người chết một ít cơm, sau đó phải tránh đi, biện pháp tốt nhất là đi ngủ, không ngủ được thì có thể trốn trong chăn, nếu để hồn người chết thấy người nhà thì sẽ khiến họ nhớ nhung, ảnh hưởng đến chuyện6đầu thai chuyển tiếp của người chết

(BT)

Buổi tối hôm đó, trong kỹ viện của mỏ vàng một hơi treo cổ bảy tám gái bán hoa, lập tức tạo ra tiếng vang không nhỏ đối với toàn thể mỏ vàng

Mọi người đều sôi nổi nói là oan hồn của Tiểu Hồng trở về báo thù, từ đây khu mỏ này chỉ sợ rất khó có lại sự bình yên.

Giải quyết xong mấy gái bán hoa già kia, âm hồn của Tiểu Hồng bắt đầu xử lý những tên đàn ông đã hại chết con mình

Cụ thể là dùng cách thức gì thì Tiểu Hồng cũng không nói tỉ mỉ, tóm lại mấy tên kia cuối cùng kẻ chết, người điện...

Người chết liên tục, vụ việc lập tức ầm ĩ tô, cuối cùng0quan trên mời tới một vị cao nhân khó lường, thu phục âm hồn của Tiểu Hồng rồi đè xuống dưới phiến đá xanh kia..

Còn khu rừng tùng kia chính là trận pháp bày ra để chặn lại bán khí của Tiểu Hổng

Cái định ở trong miệng Tiểu Hổng cũng bị đóng vào lúc ấy, sợ có một ngày âm hồn của cô thoát khỏi trận pháp và xuống Âm Ti cáo trạng.

Nghe Tiểu Hồng kể xong toàn bộ quá khứ, trong lòng tôi không nói ra được là có cảm giác gì

Thật ra những người có số mạng bi thảm như cô ấy trong xã hội cũ quá nhiều, thậm chí có người còn đau khổ hơn cô..

Điều mà bây giờ chúng tôi có thể làm cũng chỉ là khiến7cô ấy loại bỏ oán khí trong lòng, sớm ngày xuống Âm Ti đầu thai

Nghĩ đến đây, tôi nhẹ giọng nói với cô ấy: “Chúng tôi chọn một ngôi mộ mới cho cô, phong thủy rất tốt

Cô đừng rối rắm chuyện trước kia nữa, vẫn nên quên đi...” Tròng mắt trong veo của Tiểu Hổng nhìn tôi rất lâu, cuối cùng cười nhạt nói: “Anh là một người tốt, nếu lúc tôi còn sống có thể gặp được người đàn ông như anh, có lẽ sẽ không phải có kết cục này...” Tôi khẽ cười và đáp: “Tôi tin sau này cô nhất định sẽ gặp được..

Bởi vì cô cũng là một cô gái tốt.”

Không bao lâu sau nhóm Chú Lê chạy trở về, khi nhìn thấy tôi vẫn bình an ngồi ở trong xe thì tất cả đều thở phào nhẹ nhõm

Lúc này Tiểu Hồng đã sớm biến mất không thấy nữa


Có điều tôi biết cô ấy vẫn luôn theo phía sau tôi..

Khi chúng tôi đi đến ngôi mộ mà ông chủ Từ đã chọn sẵn, mặt trăng trên trời đã treo cao

Quan tài và bia đá cũng đã chuẩn bị đủ cả, chỉ chờ chúng tôi đưa hài cốt của Tiểu Hồng tới.

Để kịp giải quyết xong chuyện này trước khi hết ngày hôm nay, Chú Lê chỉ huy chúng tôi bày bàn thờ và lư hương giúp chú, chuẩn bị bỏ hài cốt của Tiểu Hồng vào quan tài và hạ táng

Công nhân tới giúp việc tối hôm nay là do ông chủ Từ trả nhiều tiền mời tới, bằng không đi chôn cất lúc tối lửa tắt đèn thế này, ít tiền ai mà tới!

Khi đang bận trước bận sau giúp đỡ Chú Lê, đuôi mắt tôi chợt quét đến một bóng người nho nhỏ đứng dưới một gốc cây không xa đang nhìn chúng tôi

Tôi biết đó là âm hồn của Tiểu Hồng

Có thể là vì dương khí trên người của nhóm Chú Lê nặng quá, cho nên cô ấy không dám tới gần, chỉ đành nhìn từ xa xa...

Đôi khi đúng là người đang làm, ma đang nhìn..

Đừng tưởng rằng người đã chết là có thể làm gì thì làm với cô ấy, cũng không biết toàn bộ việc mình làm đều bị ma nhìn thấy rành rành! Nếu năm xưa những người kia không ôm lòng ác độc, Tiểu Hồng cũng sẽ không biến thành lệ quỷ, càng không có những chuyện phía sau.

Buổi tối hôm đó an táng Tiểu Hồng xong, chúng tôi theo đường cũ quay về

Xe đã đi rất xa nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy Tiểu Hổng vẫn đứng dưới gốc cây kia vẫy tay chào tạm biệt chúng tôi

Điều chúng tôi có thể làm cho cô ấy cũng chỉ có nhiều đó

Hi vọng khi cô ấy đầu thai làm người có thể sống cuộc sống bình thường mới tốt..


Sau khi trở lại viện dưỡng lão, Chú Lê lại làm hết những chuyện kế tiếp, cuối cùng khôi phục sự bình lặng ngày xưa cho nơi này

Khi chúng tôi sửa soạn rời đi, cũng có đội thi công mới vào ở, chuẩn bị bắt đầu xây dựng tòa nhà

Sau này khu rừng tùng kia không còn xảy ra chuyện tà ma gì nữa

Nghe ông chủ Từ nói, sau khi các cụ vào ở, thường xuyên vào đền thờ trong rừng cây thắp hương khấn vái

Trước tiên mặc kệ có linh hay không linh, dù sao cứ hương khói không ngừng là được

Trưa hôm nay đến nhà Chú Lê ăn cơm, chủ phấn khởi nói với tôi: “Tiền thù lao của ông chủ Từ đã vào tài khoản rồi, lát nữa chú chuyển vào thẻ của cháu...” Tôi vội ngắt lời chú: “Trước hết cứ để ở chỗ chủ đi, chờ sau này cháu cần dùng tiền rồi nói.”

Chú Lê nghe vậy chỉ cười mà không nói gì nữa..

Lúc ăn cơm trưa chúng tôi xem tivi, trên bản tin nói người giàu nhất thành phố Lưu Hải Phúc đã qua đời vì bệnh tật

Con trai cả của ông ta là Lưu Duệ thừa kế toàn bộ tài sản, trở thành người giàu có trẻ tuổi nhất trong thành phố.

Chú Lê lắc đầu nói: “Năm kia Lưu Hải Phúc còn tìm đến chú, hi vọng chú có thể mượn thọ giúp ông ta

Nhưng mà cuối cùng cũng không mượn thọ thành công...” Tôi nghe mà lòng căng thẳng, chẳng lẽ là giống với tôi hồi nhỏ, cẩn mượn tuổi thọ của người thân nhất để sống qua ngày?! Vì vậy tôi tò mò hỏi Chú Lê: “Mượn thọ ạ? Mượn như thế nào? Mượn ai ạ?” Chú Lê quay đầu trả lời tôi: “Chính là cách mượn thọ như cháu biết đấy, tính chất không khác biệt lắm...” Tôi tức thì hiểu ra vì sao năm đó Lưu Hải Phúc không mượn thành công, ông ta đã từng này tuổi, tất nhiên là không còn cha mẹ để có thể cho ông ta mượn thọ nữa

Trừ cha mẹ cũng chỉ còn lại con cái của mình, nhưng làm cha mẹ sao lại nỡ lấy tuổi thọ của con cho mình chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui