Sau đó, chúng tôi quay về ký túc xá công nhân, tôi vội vàng kể lại một lượt chuyện vừa rồi cho Chú Lê
Nghe xong, chú thở dài và nói: “Xem ra là khu rừng tùng kia có vấn đề
Đợi mai ban ngày chúng ta vào xem tình tình thế nào.”
Tôi gật đầu, sau đó đột nhiên nghĩ đến việc vừa rồi lúc ra khỏi cửa rõ ràng đã gọi Đinh Nhất một tiếng, sao cả2buổi họ mới đuổi theo chứ? Kết quả Đinh Nhất lại nói với tôi, thật ra anh ta nghe thấy tiếng của tôi rồi nhưng không biết tại sao không tỉnh lại được, giống như bị bóng đè.
Lúc này Chú Lê đi khóa trái hết cửa nẻo lại và nói: “Từ giờ trở đi tất cả đều đừng ngủ nữa, chờ trời sáng hẵng nói.” Có chuyện vừa rồi, chúng tôi nào còn dám ngủ? Về9phần cấu trợ lý Ngũ kia, sau khi bị đâm chảy máu đen ở ngón trỏ ra, cả người tỉnh táo lại liền
Cậu ta tưởng tượng đến chuyện vừa rồi cũng nơm nớp lo sợ, cứ nói sao lúc ấy mình hổ đồ như vậy chứ?
Chú Lê an ủi cậu ta: “Việc này không thể trách cậu hết..
Có điều Tiểu Ngũ à, thể chất của cậu không tốt lắm, nên tăng cường rèn luyện đi! Đàn6ông nhất định phải đầy đủ dương khỉ mới có thể trăm tà không dám nhập! Vì sao trước kia ở đây xảy ra chuyện có công nhân bị ma dụ, có người không sao? Đó là vì thể chất của người này khác người kia.”
Nghe vậy, Tiếu Ngũ sợ hãi nói: “Lê đại sự, về sau tôi ra vào nơi này không lẽ phải mang theo bùa bình an gì đó ư?”
Chú Lê lắc đầu0đáp lời cậu ta: “Không cần đến thế, thật ra bùa bình an chỉ là mua lấy sự an ủi tâm lý thôi, trị ngọn mà không trị được gốc..
Nếu muốn giải quyết vấn đề tận gốc vẫn nên tăng cường thể chất của chính mình, đừng thường xuyên thức đếm và uống rượu, quan trọng nhất là đừng buông thả dục vọng quá độ.”
Tiểu Ngũ lập tức đỏ mặt gật đầu đáp: “Vâng, tôi nhất7định ghi nhớ lời ngài...” Trên thực tế, Tiểu Ngũ cũng không phải là trời sinh thể chất chiêu âm, mà là vì cậu ta trẻ tuổi lại không biết kiềm chế, không biết chăm sóc sức khỏe của mình, luôn cảm thấy mình trẻ tuổi có nền móng dày dặn, nhưng không biết cơ thể của mình đã rỗng tuếch từ lâu.
Sau khi trời sáng, Tiểu Ngũ dưa chúng tôi đi ăn sáng trước, rồi mới quay lại trong rừng cây tùng..
Kết quả tối mới vừa đi vào đã cảm thấy đầu ong lên
Tôi thật không ngờ cánh rừng tùng mọc tươi tốt thế này hoàn toàn là vì dưới mỗi gốc cây tùng đểu chôn một người phụ nữ số khổ! Đây quả thực chính là một cái nghĩa địa công cộng của gái phong trần mà! Theo lý thuyết, ở nơi như thế này thường đều có âm khí cực kì nặng, có điều năm xưa ở đây chắc là từng có cao nhân chỉ điểm, cho nên mới trồng một cây tùng trên mỗi một bộ hài cốt
Dương khí của cây tùng đầy ắp, có thể đè xuống tất cả âm khí nơi đây, không bị lọt ra ngoài.
Sở dĩ tôi nói ở đây đều mai táng những người phụ nữ số khổ, đó là vì bọn họ đều là gái lầu xanh triều Thanh..
Thời xưa, ngọn núi này là một mỏ vàng quan trọng của chính quyền nhà Thanh, có hàng chục ngàn thợ mỏ đào vàng ở đây cho triều đình.
Công việc của thợ mỏ ở đây không chỉ vất vả mà tiền công còn ít đến đáng thương! Hơn nữa tất cả đều là một đám đàn ông đàn ang, cho nên thường xuyên xảy ra chuyện đánh nhau ẩu đả và đổ máu
Bởi vậy có rất nhiều thợ mỏ chịu không nổi nên lén lút chạy trốn.
Thấy thợ mỏ không ngừng giảm sút, cai đầu* của mỏ hồi đó bèn đề nghị với quan viên triều đình xem có thể mở mấy lầu xanh trong khu mỏ không? Như vậy vừa có thể làm dịu cảm xúc của thợ mỏ, vừa có thể khiến bọn họ yên tâm làm việc, không cần cứ nghĩ mãi đến việc đánh nhau với chạy trốn.
* Cai đầu là một chức vụ quản lý chung ở mỏ thời xưa.
Sau đó quan viên quản lý mỏ vàng suy đi xét lại, cuối cùng đồng ý đề nghị của cái đầu mỏ
Tiếp theo ông ta đưa từ bên ngoài tới một đám gái bán hoa, rồi xây lầu xanh ở gần mỏ vàng...
Từ đấy về sau, mỏ vàng thật sự rất ít khi xuất hiện việc thợ mỏ đánh nhau và chạy trốn
Những gã đàn ông đó ban ngày liều mạng làm việc đãi vàng, mồ hôi như mưa, chỉ vì buổi tối có thể gặp gỡ cô nàng mình thích
Những kẻ rời xa quê hương đó ném từng vộc từng vộc tiến công mà bọn họ dùng mồ hôi đổi lấy vào lòng gái gú, chẳng hề cảm thấy nửa phần hối hận.
Bởi vì làm ăn tốt quá, cho nên lầu xanh ở đây mở hết cái này tới cái khác, thời kỳ mạnh nhất có đến hơn mười cái lầu xanh mở cửa làm ăn, số lượng gái bán hoa cũng lên tới con số hơn một ngàn người
Thậm chí đôi khi còn có cả gái Nga và Triều Tiên.
Đáng tiếc đời người chẳng qua chỉ vài chục năm, những người phụ nữ đó chẳng những vùi hết thanh xuân ở đây, thậm chí còn táng cả mạng lại đây luôn
Mặc dù bọn họ cũng không chịu sự đối xử mất nhân tính gì, nhưng suy cho cùng chẳng thể sống cuộc sống của người phụ nữ bình thường..
Đôi khi còn vì thiếu thốn thuốc men, gái bán hoa bị bệnh cũng chỉ có thể chậm rãi chờ chết.
Năm xưa chắc đã có cao nhân chỉ điểm, mới chôn mỗi một gái bán hoa bị chết bệnh ở nơi này, sau đó lại trồng một cây tùng lên trên hài cốt của bọn họ
Dần dà nơi này trở thành một khu rừng tùng xanh um tươi tốt
Bóng câu qua khe cửa, vật đổi sao dời, thời gian nhoáng cái dã qua hơn trăm năm..
Mỏ vàng năm xưa sớm đã không còn tồn tại nữa, nên càng không có ai nhớ đến những người phụ nữ số khổ đã nằm xuống tại đây
Đáng thương cho bọn họ đều là những con ma cơ khổ tha hương, không ai nhớ tới, dĩ nhiên cũng không ai thắp nến đốt tiền cho bọn họ..
Dường như cả âm sai của Âm Ti cũng quên bọn họ sạch sẽ, mặc bọn họ bị nhốt tại nơi núi đồi hoang vu này chịu đau khổ giày vò.
Ai ngờ miếng đất quý mà ông chủ Từ chọn lên chọn xuống đúng lúc lại gộp luôn cả khu mồ mả của gái bán hoa trong đó
Bên cạnh khu mộ hoang đã yên lặng trên trăm năm đột nhiên có một đám đàn ông tới, anh nói lũ ấm hồn cố đơn đó có thể không ra tìm bọn họ vui vẻ một chút sao?
Những người đàn ông lòng dạ ngay thẳng, tố chất cơ thể tốt tất nhiên sẽ không trúng bẫy, nhưng những tên thể chất kém lại còn dễ nảy sinh lòng háo sắc như trợ lý Ngũ sẽ rất dễ dàng bị mê hoặc...
Trên thực tế, bị những ma nữ đó mê hoặc một hai lần cũng không đến mức nguy hiểm đến tính mạng, cùng lắm là nguyên dương bị hao hụt
Sau này thể chất sẽ trở nên gầy yếu đi một ít, bởi vậy vẫn là tránh được thì tránh
Tuy nhiên, một khi số lần nhiều lên thì cuối cùng cũng chỉ có một kết quả, đó là bị những âm hồn đó hút hết nguyên dương mà chết
Đấy chính là xứng với cái câu “chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu”
Tôi đoán nếu ông chủ Từ biết trên khu đất mình chọn lên chọn xuống lại có một chỗ mồ mả của gái bán hoa như thế, chắc ông ta sẽ hối hận đến xanh cả ruột
Hơn nữa tôi đếm sơ số lượng hài cốt, không có một trăm cũng phải tám mươi, căn bản là không thể dời thi thể đi hết trong một lần.
Cách giải quyết duy nhất hiện giờ là để Chú Lê làm phép xoa dịu những âm hồn đó trước, tốt nhất là nghĩ cách mời âm sai tới dẫn những người phụ nữ đáng thương đó đi
Còn hài cốt của bọn họ tiếp tục giữ lại đây, rồi cải tạo kế hoạch sửa chữa đình hóng gió trước kia thành một cái nhà thờ nho nhỏ, để tiện hàng năm cung phụng hương khói...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...