Sau đó Đàm Phong kể Vương Kiếm và Hứa Linh Linh đã xếp đặt kế hoạch lừa gạt mình thế nào cho Tưởng Tú Quyên biết, Tưởng Tủ Quyền nhìn người đàn ông của mình bị thương khắp người thì tức giận trong lòng đã vơi đi một nửa, vội vàng múc nước giúp ông ta lau máu trên người..
Lúc đó, Tưởng Tú Quyên cảm thấy chỉ cần người chồng của mình hồi tâm chuyển ý, thì bọn họ lại có thể sống giống như trước kia..
Mà bà ấy cũng cho rằng sau khi Đàm Phong trải qua chuyện này, chắc sẽ không còn không đáng tin cậy như trước nữa
Thể là Tưởng Tú Quyên nói cho Đàm Phong biết nơi mình giấu cầu Đồng Tâm, nghĩ đến sau này hai vợ chồng đồng lòng,2cuộc sống nhất định sẽ tốt hơn
Đàm Phong thấy vợ đưa quả cầu Đồng Tâm ra, trong lòng vui sướng lắm, ông ta biết có quả cầu này thì cả đời mình không lo ăn mặc! Ai ngờ đúng lúc này, Đàm Phong đột nhiên cảm giác cổ họng ngòn ngọt, ông ta không nhịn được bèn phun một ngụm máu lên quả cầu! Mặc dù lúc đó trên người Đàm Phong chỉ có một ít vết bầm và vết trầy da, nhưng chắc chắn ông ta đã bị Vương Kiểm đánh cho xuất huyết bên trong mà không biết
Đàm Phong đến chết vẫn nắm chặt quả cầu đó không buông tay, bởi vậy tàn hồn mới dính vào bảo vật gia truyền đã kéo theo tính mạng của ông ta
Chỉ là tôi không hiểu,8nếu Đàm Phong chết trong nhà, tại sao Tưởng Tú Quyên vẫn luôn nói là ông ta đã bỏ trốn với người phụ nữ kia? Sau khi lấy lại tinh thần khỏi tàn hồn của Đàm Phong, tôi cẩn thận cầm chiếc hộp tinh xảo trong tay, sau đó chậm rãi mở ra, một quả cầu bằng xương đẹp như ngọc hiện lên trước mắt..
Chú Lê là một lão cáo già khá biết giá trị các đồ vật, chỉ cần nhìn thoáng qua đã giật mình nói với Đàm Lỗi: “Đây là một bảo vật gia truyền rất giá trị, cũng may là mẹ cháu đã giấu ki...” Sau đó, tôi nói cho Đàm Lỗi biết những ký ức của Đàm Phong mà tôi cảm giác được, dù sao đây cũng là cha ruột của9cậu ta, dù đúng hay sai cũng không đến lượt những người ngoài như chúng tôi bình luận..
Hơn nữa cha cậu ta trước khi chết cũng đã được Vợ mình tha thứ, chỉ là tất cả chúng tôi nghĩ mãi vẫn không rõ, nếu Đàm Phong vì quả cầu Đồng Tâm này mà bị người đánh đập rồi chết ở trong nhà, vậy tại sao Tưởng Tú Quyên lại không báo cảnh sát?
Hiện giờ Tưởng Tú Quyên đã chết, có rất nhiều chuyện đã không thể kiểm chứng được nữa, nhưng có một cách giải thích duy nhất, có lẽ bà ấy sợ Vương Kiếm và Hứa Linh Linh quay lại cướp quả cầu Đồng Tâm, mà lúc đó trong nhà ngoại trừ Tưởng Tú Quyên thì chỉ còn đứa bé Đàm Lỗi mới có2vài tuổi..
Nếu như đối phương thực sự muốn cướp của, hai mẹ con họ chắc chắn không thể chống đỡ nổi.
Nếu để chuyện đó xảy ra thì chẳng bằng bí mật chôn Đàm Phong, bên ngoài sẽ tuyên bố là ông ta bỏ trốn cùng Hứa Linh Linh, mà mấy người Hứa Linh Linh do chột dạ có lẽ sẽ không bao giờ quay lại
Nhưng toàn bộ cũng chỉ là suy đoán của chúng tôi, dù sao vĩnh viễn sẽ không biết được sự thật
Lúc này Đàm Lỗi nhìn chằm chằm quả cầu Đồng Tâm và lẩm bẩm: “Trước khi chết mẹ tôi vẫn muốn nói với tôi điều gì đó, lúc đầu tôi còn tưởng bà ấy không yên lòng về tôi, nhưng bây giờ nghĩ lại..
Chắc lúc đó mẹ muốn nói chuyện liên2quan đến quả cầu Đồng Tâm này.” Tôi nghe thể bèn vỗ vai cậu ta rồi an ủi: “Đây là đổ vật cha mẹ cậu để lại, chưa nói đến giá trị thể nào, đối với cậu mà nói nó cũng là một vật kỷ niệm.”
Đàm Lỗi nghe xong gật đầu: “Tôi biết..
Cho nên mặc kệ vật này giá bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ không bán, tôi sẽ coi nó là bảo vật gia truyền nhà họ Đàm, tiếp tục truyền xuống cho nhiều đời sau.” Đàm Lỗi nói đến đây, đột nhiên ngẩng đầu nói với vẻ cầu khẩn: “Lê đại sự, anh Trương, anh Đinh..
Cháu xin chú và mấy anh giúp đỡ tìm cha cháu, nếu mẹ cháu cuối cùng đã lựa chọn tha thứ cho ông ta, vậy cháu sẽ tôn trọng ý nguyện của bà ấy, chôn hai người họ cùng một chỗ.”
Tôi nghe xong mà cảm thấy hơi khó khăn, hợp táng thì không có vấn đề gì, nhưng vấn đề là thi thể của Đàm Phong đã bị Tưởng Tú Quyên chôn ở chỗ nào? Năm đó thi thể của Tưởng Tú Quyên đã được hỏa táng, cho nên không thể tìm được chỗ chôn xác của Đàm Phong từ trí nhớ của tàn hồn
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn là chú Lê đưa ra biện pháp, đó chính là để âm hồn của Đàm Phong dẫn chúng tôi đi..
Vào buổi tối, sau khi ăn uống no đủ trong thành phố, ba chúng tôi đi tới căn nhà cũ của nhà họ Đàm một lần nữa, đúng như chúng tôi dự đoán..
Âm hồn của Đàm Phong đã ngồi ngây ngốc ở đó từ sớm, đang nhìn chằm chằm vào bức tranh tết.
Lúc này chủ Lê không chút hoang mang lấy ra một chiếc điện thoại di động, sau đó mở một đoạn ghi âm, tiếp đó điện thoại di động của chủ phát ra từng tiếng gà trống gáy sáng..
Chỉ thấy Đàm Phong vừa rồi còn ngồi ngay ngắn trong phòng, đột nhiên giật mình đứng dậy, sau đó không để ý điều gì mà vội bay ra khỏi phòng
Chú Lê thấy thể lập tức nói với chúng tôi: “Nhanh, theo sát phía sau, nhìn xem nơi cuối cùng âm hồn này biến mất là ở chỗ nào, nơi đó chắc chắn là chỗ chôn Đàm Phong...” Chúng tôi nghe xong nào còn dám do dự, lập tức bước nhanh đuổi theo..
Thế nhưng tốc độ bay của âm hồn này quá nhanh, cuối cùng chỉ còn mỗi Đinh Nhất đuổi theo âm hồn của Đàm Phong
Đến khi chúng tôi thở không ra hơi đuổi kịp Đinh Nhất, thì thấy anh ta chỉ vào rừng cây dương rồi nói với chúng tôi: “Nơi cuối cùng âm hồn Đàm Phong biến mất là trong đó...” Tôi một mình tiến lên, sau đó cẩn thận cảm giác xung quanh..
Quả nhiên một lát sau tôi tìm được một đống đất nhỏ hơi nhô lên
Phía trên đống đất này đã mọc cỏ dại cao đến hơn nửa người, nếu dùng mắt thường rất khó phát hiện đồng đất nhỏ này
Đinh Nhất quay về xe lấy ra một chiếc xẻng gấp, nhanh chóng bỏ cỏ dại trên đồng đất ấy, sau đó tiếp tục đào xuống dưới một lúc, một bộ xương người hoàn chỉnh lập tức xuất hiện trước mắt chúng tôi
“Làm sao bây giờ? Báo cảnh sát à?” Tôi hỏi chú Lê
Chú Lê nghe xong nhìn về phía Đàm Lỗi, muốn nghe xem ý cậu ta thế nào, dù sao đây cũng là cha ruột của cậu ta
Nhưng Đàm Lỗi lại lắc đầu, nói: “Năm thứ mười sau khi ông ta rời nhà, mẹ tôi đã đến đồn công an bỏ hộ khẩu của ông ta đi rồi, trên đời này Đàm Phong từ lâu đã là một người chết
Và tôi cũng không muốn đi tìm Vương Kiểm và Hứa Linh Linh của năm đó, loại chuyện này giống như Khương Thái Công câu cá không dùng lưỡi câu lại mong có người cắn câu, nếu như cha tôi không có ý xấu thì đã không bị mắc bẫy..
Cho nên tôi không muốn tốn thời gian và công sức cho chuyện này.”