Người mở cửa cho chúng tôi là vợ của Sở Kim Huy, Vạn Anh.
Để không khiến Vạn Anh e ngại, chúng tôi tự xưng là bạn của Sở Kim Huy trong thành phố, sau khi biết chuyện của ông ta thì rất bàng hoàng, nên muốn đến nhà hỏi thăm..
Hơn nữa trước đó cũng nghe ông ta nói ông cụ trong nhà bị bệnh, không biết bây giờ thế nào rồi?
Vạn Anh nghe xong vừa khóc vừa nói, sau khi chồng bà ấy qua đời được mấy ngày, do quá đau thương cha chồng bà ấy cũng ra đi, nhà bọn họ coi như tan nát chỉ trong vài ngày ngắn ngủi...
Điều khiển người nhà họ khó chấp nhận nữa là, sau vụ tai nạn, nửa năm tiền lương2mà sử Kim Huy đã tạm ứng lúc xin nghỉ không thấy đâu nữa! Khi cảnh sát giao thông đến nơi đã không thấy số tiền kia, cho nên không ai biết số tiền đó bị mất trong vụ tai nạn, hay Sử Kim Huy để ở nơi khác! Có điều theo người nhà họ nghĩ, ông ta đã tạm ứng tiền lương tức là có ý mang tiền về để chữa bệnh cho cha, nên tiền đó chắc chắn ông ta mang theo người..
Nhưng khi người nhà Sử Kim Huy đến nhận xác ông ta, đừng nói là số tiền kia, ngay đến giấy tờ tùy thân cũng không có gì cả! Tôi liền hỏi Vạn Anh: “Ở hiện trường không có camera giám sát sao?” Vạn Anh8cũng bất lực: “Vốn dĩ là có, nhưng đã bị ai đó dùng súng cao su bắn hỏng, nên không thu được hình ảnh lúc chồng tối xảy ra chuyện.” “Vậy bên cảnh sát giao thông kết luận chuyện này thế nào?” Tôi hỏi.
Vạn Anh thở dài: “Phía cảnh sát giao thông kết luận là tử vong do phát bệnh đột ngột, nhà chúng tôi người thì chết, tiền thì mất, cũng không được bất cứ bồi thường gì...” Đúng là quá xui xẻo, khó trách Sử Kim Huy sau khi chết vẫn không yên, chắc chắn ở thời điểm ông ta bị tai nạn, có chuyện gì đó đã xảy ra và chuyện này có liên quan đến số tiền bị mất kia..
Sau đó tôi hỏi Vạn Anh9nơi đặt mộ của Sở Kim Huy, chúng tôi muốn đến thắp cho ông ta nén hương
Vạn Anh nói, ông ta được chôn trong khu mộ của gia đình
Tôi cố ý hỏi thêm một câu: “Là thổ táng hay hỏa táng vậy?” Vạn Anh hơi do dự, không trả lời ngay câu hỏi của tôi, nhưng điều này đã khẳng định sử Kim Huy được thổ táng, nếu không Vạn Anh sẽ không lộ vẻ khó xử như vậy.
Mặc dù hiện giờ đất nước chúng tôi đã phổ biến dịch vụ hỏa táng, tuy nhiên một số vùng nông thôn vẫn lén lút tiến hành thổ táng, dù sao người ta cũng có khu mộ tổ, cho nên cũng có điều kiện làm thổ tảng.
Tôi thấy người đã thổ2tảng thì dễ rồi, nên bảo Vạn Anh đưa chúng tôi đến mộ phần của Sở Kim Huy, tôi muốn thử xem có thể cảm nhận được ký ức tàn hồn của ông ta không, biết đầu có thể tìm hiểu được việc đã xảy ra lúc đó?
Lúc Vạn Anh đưa chúng tôi đến trước mộ phần của Sở Kim Huy, trong nháy mắt tôi liền cảm nhận được ký ức khi còn sống của ông ta, đặc biệt là những chuyện phát sinh trước khi ông ta chết, hình ảnh đó như thước phim lướt qua trong đầu tôi..
Vào ngày xảy ra tai nạn, Sử Kim Huy một lòng muốn nhanh chóng về nhà, cầm theo năm mươi nghìn đồng tiền mặt, vì trong lòng gấp gáp, nên2tốc độ cũng khá nhanh..
Nhưng lúc ông ta đi ngang qua đoạn đường xảy ra chuyện, vô tình nhìn vào gương chiếu hậu thấy có mấy người đằng sau đang lúi húi nhặt cái gì đó
Lúc đó Sử Kim Huy đang vội, nên cũng không để ý, vẫn một mạch lái xe về phía trước, nhưng lúc ông ta đi được một đoạn, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mới sờ soạng kiểm tra túi tiền, lập tức sợ hãi toát mồ hôi lạnh! Sử Huy Kim lúc này phát hiện ra, túi đựng tiền của mình không biết bị hỏng khóa từ lúc nào, năm mươi nghìn để trong đó đã rơi hết không còn một tờ! Ông ta lập tức nhớ đến cảnh mấy người lúi húi nhặt đồ lúc nãy, hẳn là họ đã nhặt được tiền của mình..
Ông ta rất lo lắng, số tiền đó là dùng để chữa bệnh cho cha mình, nếu mất hết thì biết lấy gì để chữa bệnh cho cha? Sử Kim Huy càng nghĩ càng sốt ruột, tăng ga quay xe lại, kết quả khi đến đoạn đường kia thì hoa mắt đâm vào cây đại thụ ven đường
Đến đây tôi đã hiểu vì sao đột nhiên Sử Kim Huy lại bị xuất huyết não, nhất định là do ông ta quá lo lắng mới khiến mạch máu trong đầu vỡ ra, dẫn đến xảy ra tai nạn
Xem ra lúc đó mấy người lớn tuổi kia đúng là đang nhặt tiền ở ven đường, nếu không sử Kim Huy đã không muốn lấy mạng bọn họ..
Chỉ tiếc là camera trong khu vực xảy ra chuyện lại bị hỏng, không cách nào biết rõ là ai nhặt số tiền kia, chỉ sợ ấm hồn của Sở Kim Huy bây giờ đang bám theo từng người nhặt tiền hôm đó, tìm thời cơ thích hợp để trả thù? Tôi liền hỏi chủ Lê xem có cách nào để giải quyết hay không? Cũng không thể cứ đứng gác ở đoạn đường kia được? Chủ Lê lắc đầu nói: “Nếu như có thể kêu gọi những người nhặt được tiền đem trả lại cho gia đình sử Kim Huy, thì may ra có thể an ủi vòng hôn của ông ta...” Tôi cảm thấy bất lực: “Nhưng chúng ta đâu biết ai nhặt được ạ? Biết đi đâu kêu gọi họ mang tiền về trả bây giờ?” Nghĩ đi nghĩ lại, tôi cảm thấy vẫn nên đến hỏi thăm người phụ nữ may mắn sống sót kia, có lẽ từ bà ta có thể biết những ai đã nhặt được tiền hôm đó
Lúc chúng tôi đi đến bệnh viện hỏi thăm mới biết, hóa ra bà ta đã được con trai đón về nhà chăm sóc, nên chúng tôi lại đi thẳng đến nhà bà ta.
Bà ta tên Triệu Đắc Phân, toàn bộ tứ chi đều bị tổn thương, xương không gãy thì cũng rạn, nếu không phải cơ thể của bà ta còn khỏe mạnh thì không được về nhà nhanh như vậy.
Lúc chúng tôi nói rõ nguyên nhân đến đây, cũng nói lại chuyện chính chúng tôi là người cứu bà Triệu và gọi cảnh sát vào đêm xảy ra tai nạn, nên con trai bà ta đón tiếp chúng tôi rất nhiệt tình.
Con trai của bà Triệu kể, mẹ của anh ta đến bây giờ vẫn không nhớ rõ lúc đó đã xảy ra chuyện gì, hôm đó bà ta chỉ thấy ngơ ngơ ngác ngác, đến lúc khôi phục ý thức thì đã được đưa lên xe cứu thương 120
Sau đó chú Lê liền hỏi anh ta: “Mẹ anh gần đâu có phải đã nhặt được tiền không? Anh nhớ lại cho kĩ, chuyện này rất quan trọng
Hơn nữa, có thể chính vì chuyện này mới khiến bà ấy bị tai nạn lần này.”