Như vậy, tất cả các thiết bị xử lý chất thải trong khu nhà kia có thể sẽ bị dừng lại. Đến lúc đó chúng tôi lại nghĩ cách đi vào xem thử. Xét đến cùng, với trình độ bảo mật nghiêm ngặt như hiện giờ, nếu muốn đi vào mà thần không biết quỷ không hay... thì đừng nói chúng tôi, ngay đến cả Đinh Nhất cũng không làm được đâu!
Nhưng điều khiến chúng tôi không ngờ là sau khi gọi đến điện thoại của Phòng Giám sát môi trường ở thị trấn để tố cáo khách sạn Giang Nam Mỹ Nhân xả nước thải trái phép, ấy thế mà chẳng có phản hồi gì, cái tòa nhà có sân kia vẫn y như bình thường, việc mình2mình cứ làm, dường như không chịu chút ảnh hưởng nào!
Tôi thấy thế này có vẻ sai sai rồi đấy? Kể cả trong đó có vài thành phần ô dù bao che cho khách sạn, nhưng đã có người tố cáo thì ít nhất cũng phải làm bộ làm tịch, tránh đầu sóng ngọn gió chứ?
Vì vậy đương Cơn cáu giận, tôi lại tố cáo lên Tổ Giám sát môi trường tỉnh, lần này cuối cùng đã có phản ứng. Cái khu nhà nhỏ mấy ngày trước còn canh gác bốn phía cả ngày, giờ nhanh chóng khóa chặt cửa chính, đảm bảo vệ tích cực mân cán cũng không rõ tung tích.
Nhưng đến tối khi chúng tôi đến bên ngoài cái sân nhỏ kia lần nữa thì lại8thấy đèn đuốc bên trong sáng choang, thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng động cơ gầm rú... Đinh Nhất nhảy lên bờ tường xem thử, hóa ra là bên trong đang dùng xe bốn để bơm nước thải ra bên ngoài!
Cũng không biết làm sao mà nước thải trong cái bể kia cứ như bơm mãi không hết, mẩy tay công nhân cuống đến mức mồ hôi mồ kê nhễ nhại, xem ra bọn họ cần phải dọn dẹp sạch sẽ trước khi trời sáng...
Rất nhanh, một chiếc xe bồn đã đẩy, nhưng nước thải trong bể lại chẳng hề giảm bớt, ngược lại còn hơi có cảm giác như tràn ra bên ngoài!! Một công nhân trong số đó hùng hổ nói: “Tổ mẹ nó! Nếu biết sớm6công việc này khó làm như vậy, ít nhất cũng phải đòi ông ta năm nghìn tệ mới chịu!”
Một công nhân khác khuyên anh ta: “Đừng nói nhiều nữa! Nhanh cái tay lên, nếu trước khi trời sáng không bơm hết, ba nghìn đã thỏa thuận xong trước đây cũng chẳng có đâu!”
Sau khi chứa đầy một xe nước thải, mấy công nhân lập tức vô cùng lo lắng lái xe đi, tôi đoán là bọn họ tìm chỗ phi tang xe nước thải này, sau đó lại về bơm ra tiếp. Lợi dụng khoảng thời gian này, tôi để Đinh Nhất mở khóa cửa, chúng tôi nghênh ngang đi từ cổng vào.
Trước đó ở bên ngoài còn đỡ một chút, không cảm thấy hôi thối cho lắm, nhưng3vừa đi vào trong thì thấy đúng là thổi chết người không đền mạng! Không những thối, kỳ lạ là bể nước thải kia còn không ngừng nổi bong bóng...
“Thế này là thế nào?” Tôi hơi kinh ngạc.
Chú Lê bịt mũi đi đến gần nhìn thử và đáp: “Cháu từng thấy cống thoát nước bị tắc chưa? Có phải cũng ùng ục nổi bong bóng không?” Nghe vậy, tôi cũng bịt mũi đi đến đó: “Ý chú là đường ống ngầm bên dưới bể nước thải này bị tắc ư?”
“Nhìn là biết thằng oắt nhà cháu chẳng có chút kinh nghiệm sống gì cả, bên dưới chắc chắn là có thứ gì đó chặn đường xả nước, cho nên mới nổi bong bóng ùng ục như thế.” Chú Lê5nói với vẻ chế nhạo. Tôi sầm mặt: “Thứ làm nghẹt đường ống nước bên dưới này... không phải là thi thể của Lương Siêu chứ?” Lúc này Chú Lê cũng nhăn mày lại: “Khó mà nói... Hiện giờ cháu ở gần như vậy, có thể cảm nhận được gì không?” Tôi lắc đầu: “Vẫn chẳng cảm nhận được gì hết.” “Vậy hỏng rồi! Cháu đừng thấy diện tích của cái khu nhà này không lớn, nhưng ống dẫn nước ngầm bên dưới không biết dài bao nhiêu đâu, quỷ mới biết thi thể của Lương Siêu kẹt ở đoạn nào?” Chú Lê nói một cách bất đắc dĩ.
Tôi thở dài và đáp: “Có lẽ thật sự cũng chỉ có quỷ mới biết...” Bởi lo những công nhân vừa rồi sẽ nhanh quay lại nên ba chúng tôi mau chóng đi ra ngoài... Quả nhiên, không lâu sau, chiếc xe bồn kia đã chạy xe không trở về và làm việc tiếp. Tôi nói nhỏ với Đinh Nhất: “Bọn họ trở về nhanh như vậy, chắc là xả nước thải ở chỗ không xa đâu, đợi một lát nữa, lúc bọn họ bơm đầy xe rồi đi, anh lặng lẽ bám theo... xem bọn họ xả nước thải ở chỗ nào nhé!”
Đinh Nhất gục gặc đầu, sau đó thừa dịp mấy công nhân kia không để ý, lén chui xuống gầm xe nước thải trốn kĩ, chờ khi xe nước thải lăn bánh rời đi lần thứ hai, Đinh Nhất cũng bị họ đưa đi theo, thần không biết quỷ không hay.
Theo phân tích của tôi và Chú Lê, điểm cuối của ống dẫn nước ngầm này chắc sẽ không ở gần Khách sạn, nhưng sẽ không cách quá xa! Mà những công nhân này chắc cũng không dám xả nước thải lung tung, cho nên nhất định là bọn họ xả nước thải đến chính cống thoát nước thải thực sự.
Hơn nữa nhìn tình hình bây giờ, sở dĩ bọn họ mất công bơm nước thải ra như vậy rất có thể là vì đường ống ngầm bị thứ gì làm nghẹt, chỉ có thể bơm hết nước thải nghẹt ở ống dẫn nước ra để tạm thời đối phó với việc kiểm tra.
Ai ngờ khi xe bồn quay lại, Đinh Nhất cũng đã không còn dưới gầm xe... Lúc ấy lòng tôi chùng xuống, nhưng rất nhanh, tôi nhận được điện thoại của Đinh Nhất, nói anh ta đang về khách sạn và sẽ lái xe lại đấy.
cống thoát nước ngầm nằm trong một khe núi cách khách sạn không đến năm cây số, nơi đó có một khe nứt ngầm, cống thoát nước của khách sạn được xây xả thẳng vào trong khe nứt đó. Phải nói Giang Y Nam rất thông minh, cái gọi là bỏ vốn xây dựng cơ sở vật chất cho thị trấn, chẳng qua là để tiện bề cho cô ta sửa chữa lắp đặt đường ống thoát nước ngầm cùng lúc mà thôi.
Phải nói là vị trí của cống xả nước thải này thực sự quá bí mật, nếu không phải Đinh Nhất bám theo xe bồn tới, thì chỉ bằng chính chúng tôi thôi, khả năng tìm được tới đây gần như cực kì nhỏ...
Vì đường ống nước thải có đường kính hơn một mét này được cắm thẳng xuống đất, cho nên tạm thời chúng tôi không nhìn thấy được có còn nước thải chảy ra hay không, nhưng nghe tiếng mà đoán thì chắc là đã bị tắc nghẽn hoàn toàn rồi.