Y tá lập tức đi gọi bác sĩ trực tới, sau đó một đám người rầm rập chạy vào... Kết quả tối còn chưa đi đến toilet đã nghe thấy trong phòng bệnh vang lên tiếng khóc, xem ra người bệnh đã chết.
Không tới bệnh viện không biết, mỗi ngày ở đây diễn ra không biết bao nhiêu là cảnh sinh ly tử biệt. Có lẽ ngày hôm qua còn có thể vừa nói vừa cười với nhau, nhưng hôm nay lại phải cách biệt trời đất. Nghĩ đến đây, tôi đi vào toilet với tâm trạng nặng nề, rửa mặt sạch để mình tỉnh táo lên chút.
Vừa đẩy cửa vào, đúng lúc thấy cô bé giường bên cũng ở trong. Cô ấy thấy tôi đi2vào thì lập tức hoảng sợ loạn xạ, muốn đi ra ngoài. Tôi đành phải cười khổ nói với cô ấy: “Cô không phải sợ, tôi thật sự không phải người xấu đâu.”
Nhưng hình như lời giải thích của tôi chẳng có ích khỉ gì, cô ấy vẫn chẳng dám thốt lên câu nào, mà xoay người đi ra ngoài luôn. Tôi thấy lúc này mình cũng đã thành người xấu thật rồi, có điều với hình tượng đêm qua, đừng nói cô ấy, ngay cả tôi nhìn thấy cũng nhất định không tin cái lý do thoái thác đáng xấu hổ kia đâu!
Sau khi quay lại phòng bệnh, Đinh Nhất đã mua bữa sáng về, đầu tiên anh ta nhìn chằm chằm chú Lê một8lát, rồi thong thả nói với tôi: “Có phải sư phụ không tỉnh lại được nữa không?”
Tôi vội bắt anh ta phỉ phui cái mồm! Bớt nói những lời không may mắn đi! Còn nữa, không phải tục ngữ nói “Người tốt không sống lâu, tai họa kéo ngàn năm” đó sao? Lão thầy bói này tuyệt đối không được tính là người tốt đâu, phải sống lâu vào chứ?
Sau đó các bác sĩ đến kiểm tra, nói vài câu đơn giản về tình hình của chú Lệ với chúng tôi, tóm lại vẫn là chỉ có thể theo dõi trước đã, xem kế tiếp có biến chứng sau phẫu thuật nào xuất hiện không.
Nói xong về chú Lê, bác sĩ quay lại nhìn người thân6của cô bé kia. Có điều hôm nay tình trạng của ông ta rõ ràng không tốt lắm, cũng không biết có phải đêm qua bị thứ kia hút mất mấy hơi dương khí nên vậy không... Nếu là lúc bình thường, nhất định tôi sẽ không lo chuyện bao đồng. Xét cho cùng, loại chuyện thế này quá nhiều, tôi lại chẳng phải anh hùng trừ ma diệt ác gì đó, không đáng để vừa thấy tà ma thì liều mạng xông lên trước.
Nhưng hiện giờ chú Lê cũng ở đây, hơn nữa thứ kia lại bị tối đụng phải, nếu không bắt được nó, buổi tối hôm nay không chừng còn gây tai họa cho bệnh nhân của phòng bệnh nào đó thì sao?
Nghĩ3đến đây, tôi bèn gọi Đinh Nhất ra khỏi phòng bệnh, đi đến cầu thang và kể lại một cách đơn giản tình huống đêm qua cho anh ta nghe. Nghe xong, sắc mặt anh ta cũng sầm lại: “Nơi như bệnh viện có âm hồn là rất bình thường, nhưng có tà ma hút dương khí của con người lại không bình thường.”
Tôi gật gù đáp: “Theo lý mà nói, mặc dù âm hồn ở đây nhiều, nhưng cán bộ ở Âm Ti cũng nhiều mà, cho nên đáng lẽ sẽ không xuất hiện thứ hai người thế này. Nhưng đôi mắt của tên kia rất đặc biệt, màu đỏ tươi... Tuyệt đối không phải âm hồn bình thường đâu.”
“Cán bộ?” Đinh Nhất nghe tôi5dùng từ này nên hơi khó hiểu hỏi.
Tôi cười he he đáp: “Là âm sai đó! Mấy kẻ đó dầu gì cũng là nhân viên làm việc cho Âm Ti, không gọi cán bộ thì gọi là gì?” Đinh Nhất nghe tôi nói như vậy, cũng nở nụ cười hiếm thấy và nói: “Ừ, sau này lúc hai chúng ta đến Âm Ti báo danh, cũng bảo Hắc Bạch Vô Thường sắp xếp cho một công việc chính quy nhỉ?” Tối ngẫm nghĩ, sau đó nghiêm chỉnh trả lời anh ta: “Chắc là không có vấn đề gì, chỉ không biết bên kia sắp xếp công việc chính quy phải mất bao nhiêu tiền đây?”
Đinh Nhất bị tối chọc cười, thực ra tôi có thể nhận ra, hai ngày nay anh ta rất lo cho chú Lê, nếu không sẽ không hỏi tôi câu có khi nào chú Lê không tỉnh lại không. Người thiếu một tinh phách như anh ta dù không biết thể hiện tình cảm thế nào, nhưng chắc chắn tình cảm lưu luyến với chú Lê không hề kém tôi.
Lúc ăn cơm trưa, tôi phát hiện hình như ngón tay chú Lê hơi cử động, vì vậy lập tức gọi bác sĩ tới! Kết quả cho thầy bói này lại chẳng biết cố gắng chút xíu nào, bác sĩ tới thì chú ấy lại bất động.
Sau đó, bác sĩ điều trị chính của chú Lê kiểm tra cẩn thận tình hình của chú ấy, rồi nói với tôi, tình huống tôi vừa thấy có thể là do thần kinh vô thức của chú ấy nhảy lên...
Tôi bỗng hơi thất vọng, vốn tưởng rằng ngón tay của chú Lê có phản ứng là sắp tỉnh cơ chứ? Kết quả lại là hành động vô thức... Bác sĩ kia thấy tôi hơi mất mát nên cổ vũ tôi: “Đừng nhụt chí, trước mắt tình huống của ông ấy vẫn coi như ổn định, chỉ cần máu bẩm trong não bệnh nhân chậm rãi giảm bớt, tỉnh lại chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.”
Tôi gật đầu đáp: “Dạ, vâng ạ, cám ơn bác sĩ.”. Lúc này, cô bé giường bên đúng lúc đi lấy cơm về, nhìn thấy bác sĩ ở trong phòng còn tưởng là người thân của mình xảy ra chuyện gì, vì thế vội vã hỏi bác sĩ: “Tình hình cha cháu thế nào ạ?” Bác sĩ thở dài: “Trước mắt vẫn coi như ổn định, nhưng mà cần phải nhanh chóng thu xếp phẫu thuật, nếu không, còn kéo dài tiếp sẽ làm chậm trễ việc điều trị.” Cô bé nghe vậy thì mặt mày buồn bã, gật đầu đáp: “Vâng ạ, cháu biết rồi.”
Bác sĩ đi rồi, cha cô bé ầm ĩ đòi phải xuất viện, ông ta nói không muốn phải tốn tiền nữa. Cô bé lập tức nóng nảy, khóc lóc nói với cha mình: “Cha nghe lời đi, bác sĩ nói không thể để cha kích động, chuyện tiền nong con sẽ nghĩ cách, bây giờ cha không thể xuất viện.” Nhưng ông ta vẫn rất cứng đầu, nói thế nào cũng không đồng ý, cứ nhất quyết phải để số tiền còn lại cho cô bé đi học, ông ta nói mình đã đến tuổi này rồi, sống lâu hơn một ngày hay bớt đi một ngày không hề gì cả, nhưng không thể làm lỡ cuộc đời của con gái mình được.
Tôi ở cạnh thật sự nghe không nổi nữa, nên mở miệng khuyên bảo: “Chú ơi, trước tiên chú đừng kích động, tình hình hiện giờ vẫn nên nghe bác sĩ, nếu có hi vọng tại sao lại không chữa? Nếu căn bệnh này của chú có tiền là giải quyết được, vậy chứng minh chú may mắn, rất nhiều người có tiền cũng không thể giữ được mạng.”