Cuối cùng, anh ta tìm nhân viên phụ trách dòng trang phục này đến kiểm tra ghi chép, bộ trang phục này đúng là có người đổi lại. Theo như ghi chép bán hàng, bộ đồ này vào ngày 26 tháng trước có một vị khách đến mua, đến chiều hôm đó trước lúc đóng cửa đã vội vàng mang đến, nói là hơi rộng! Sau khi nhân viên bán hàng kiểm tra thấy quần áo không có vấn đề gì, mới đổi cho người đó bộ đồ nhỏ hơn một số.
Tưởng Chí Quân biết đồ mình mua đã bị người khác đổi thì rất tức giận, nhưng vừa định lên tiếng thì chú Lê đã nói với ông ta: “Lúc này không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, việc quan trọng nhất là tìm được người khách đã đổi lại bộ2đồ này.”
Tiếc là vị khách kia không phải là khách VIP của cửa hàng, nên trừ số điện thoại thì không có thông tin nào khác. Nhưng với chúng tôi thì có số điện thoại này là tốt rồi. Sau đó, chúng tôi thông qua số điện thoại này tìm được một người phụ nữ, người phụ nữ này lúc đầu còn rất ngang ngược, có lẽ tưởng tôi là nhân viên bán hàng, cực kỳ bất mãn nói: “Lúc đó, các anh đã kiểm tra quần áo và nói không có vấn đề gì, bây giờ lại tìm tôi có việc gì...”
Tôi nhẫn nhịn nói: “Thưa bà, tôi không phải người của cửa hàng bán đồ, tôi có chuyện này muốn bà nghe thật cẩn thận, vì chuyện này rất quan trọng...”
Bà ta không ngờ tôi sẽ nói vậy, ngữ khí cũng8nhẹ nhàng hơn: “Cậu nói đi...”
Tôi nghiêm túc nói: “Ông chủ của tôi là chủ nhân bộ đồ mà bà đã đổi, ông ấy không phàn nàn gì về chất lượng của bộ đồ, chỉ là chủ nhân trước của bộ đồ này hình như rất thích nó, nên vẫn luôn đi theo ông chủ của tôi.” Bà ấy mất một lúc mới hiểu được điều tôi nói, đột nhiên bà ấy xúc động và nói: “Anh nói là Tiểu Triết đi theo ông chủ của anh! Chuyện này sao có thể, không thể nào?!” Tôi ngắt lời bà ấy: “Tiểu Triết mà bà nói đến là một thanh niên có vóc người gầy gò, khoảng chừng hai mươi tuổi phải không?” “Đúng! Đó chính là Tiểu Triết...” Bà ấy trả lời kèm theo tiếng khóc nức nở.
Tôi thở dài nói: “Tôi nghĩ6chúng ta nên gặp nhau nói chuyện một chút.”
Sau đó chúng tôi hẹn gặp bà ấy ở một cửa hàng cà phê, chúng tôi ngồi đợi được một lúc thì thấy một người phụ nữ trung niên vẻ mặt lo lắng đẩy cửa bước vào, xem ra đó chính là người đã nghe điện thoại. Người phụ nữ này tên là Ngô Diễm, bộ đồ đó là bộ mà bà ấy mua cho người con trai mới chết chưa lâu.
Sau khi ngồi xuống bà ấy liếc mắt nhìn bộ âu phục chúng tôi để bên cạnh, mắt hồng lên, nói: “Tiểu Triết thật sự ở đây sao?” Chú Lê gật đầu: “Tiểu Triết qua đời lúc nào?”
Vẻ mặt Ngô Diễm đầy bị thương: “Tiểu Triết qua đời vào đêm ngày hai lăm tháng trước, nó ra đi rất đột ngột, chúng tôi vẫn3chưa chấp nhận được, nhưng người đã đi rồi, chúng tôi cũng chỉ có thể chấp nhận sự thật này. Lúc còn sống, nó rất thích nhãn hiệu quần áo này, tôi muốn nó vui, nên đã mua cho nó một bộ âu phục. Nhưng khi mặc vào mới thấy bị rộng hơn một số, không còn cách nào khác tôi đành quay lại cửa hàng để đổi số nhỏ hơn.”
Tôi nghe mà thấy ớn lạnh, người phụ nữ này nghĩ gì vậy, quần áo đã mặc cho người chết còn dám cầm đi đổi? Cho dù bộ đồ đó có đắt đến thế nào cũng không thể làm vậy chứ? Đây không phải là việc rất thiếu đạo đức sao? Quan trọng là nghe giọng điệu bà ấy nói thì đây như là việc đương nhiên, không cảm thấy có gì không5ổn cả.
Có điều, chủ Lê cũng không quan tâm đến điều này, vì cái bây giờ chúng tôi muốn là tiễn âm hồn này đi, thế nên chú Lê chỉ than nhẹ: “Còn trẻ như vậy đã chết đúng là đáng tiếc, chắc lúc bà mặc đồ cho cậu ấy, hồn phách cậu ấy còn chưa rời khỏi cơ thể. Nhưng khi bà cởi bộ đổ ra đi đổi lại thì đúng lúc hồn phách rời ra nên khiến hồn phách của cậu ấy bị giữ trong bộ đồ, không thể đi được.”
Mặt Ngô Diễm biến sắc, vội vàng nói: “Vậy tôi phải làm thế nào thì con tôi mới có thể sớm đầu thai?”
Chú Lê nghĩ một chút rồi hỏi bà ấy: “Xin thứ cho tôi hỏi thẳng, tôi thấy con bà trước khi chết dáng người cao gầy, hốc mắt hãm sâu, không biết khi còn sống có phải cậu ta có đam mê gì đó không tốt phải không?”
Ngô Diễm nghe chú Lê hỏi vậy, không hề phản bác, thần sắc buồn bã nói: “Hai người chúng tôi vẫn luôn bận rộn kiếm tiền, không để ý đến Tiểu Triết, từ nhỏ đã để nó cho bà nội. Người già chăm trẻ nhỏ, chắc chắn sẽ nuông chiều hơn. Đến lúc chúng tôi đón Tiểu Triết về thì thằng bé đã bị bà nó chiều thành hư rồi...”
Sau đó Ngô Diễm kể cho chúng tôi biết, lúc họ đón Tiểu Triết về, cậu ta đã mười hai tuổi, đã hiểu biết và có nhận thức, nhưng không hề nghe lời! Bọn họ đánh không được, mắng không được, có chuyện gì không hài lòng là dọa sống dọa chết.
Chuyện làm ăn của vợ chồng Ngô Diễm cũng bận rộn, không có cách nào dạy dỗ con, chỉ cần nó không nghe lời là lại đưa tiền cho nó, dần dần khiến Tiểu Triết trở nên ích kỷ, muốn cái gì phải đạt bằng được, không được thì nhất định không bỏ qua.
Có lẽ Ngô Diễm cũng không thể ngờ, Tiểu Triết lại... nghiện, đến lúc bọn họ phát hiện ra thì cậu ta đã hút được mấy năm rồi. Bây giờ nghĩ lại, Ngô Diễm rất hối hận, nếu như không phải bọn họ không quan tâm đến con thì đã không khiến nó rơi vào kết cục như vậy.
Sau khi biết con trai nghiện hút thuốc phiện, Ngô Diễm nghĩ trăm phương ngàn kế để cai cho con, nhưng vì không nỡ nên không đưa con đến trại cai nghiện, mà giữ con ở trong nhà tự cai.
Ngày hai mươi lăm tháng trước, nhân lúc Ngô Diễm không để ý, Tiểu Triết chạy trốn được ra ngoài. Kết quả vì mấy ngày không được hút nên lên cơn thèm nặng, hút quá liều, đến lúc phát hiện ra đưa đến bệnh viện thì đã không cứu được nữa.