Sau khi chuyện này kết thúc, Nhiếp Tiêu Vũ rất biết ơn chúng tôi. Chú Lê vẫn nhớ ngày sinh của cậu ta quá nhẹ, nên đã đưa cho cậu ta một mảnh ngọc trấn hồn, dù không phải loại đắt đỏ gì, nhưng mạnh hơn mấy loại bùa chú nhiều.
Sau khi chúng tôi quay về từ Thượng Hải, Bạch Kiện gọi tôi và Đinh Nhất đến nhà anh ta ăn cơm, nghe tôi kể chuyện xảy ra ở Thượng Hải, anh ta cười trêu chúng tôi là “Người Triều Dương*”.
* Một danh xưng của cư dân mạng đặt cho dân cư ở khu Triều Dương, Bắc Kinh, vì đã can đảm báo cáo chuyện nhiều người nổi tiếng đến hút ma túy và chơi gái ở đây và được cảnh sát tuyên dương. Câu này ám chỉ những người can đảm dám ding rα chöng lai cάι χάν.
Tôi nghe2vậy liền khoát tay lia: “Đừng, tôi nào dám nhận, bọn tôi cùng lắm chỉ là người dân bình thường của thành phố, tích cực phối hợp với cảnh sát để chống lại phần tử tội phạm thôi.” Nói xong tôi ôm bả vai Bạch Kiện và nói: “Anh nói có đúng không? Đồng chí cảnh sát?”
Bạch Kiện lúc này cũng hơi say rồi, anh ta lim dim mắt: “Đúng, ngày mai anh sẽ tặng cậu một lá cờ biểu dương nhé!”
Tôi nghe vậy thì cười đẩy anh ta ra: “Thôi đi! Anh cứ giữ cái đó lại treo ở phòng làm việc của các anh ấy!”
Trong lúc chúng tôi đang trêu chọc nhau thì điện thoại của Bạch Kiện đổ chuông, anh ta liếc điện thoại một cái, sắc mặt lập tức nặng nề. Vợ anh ta thấy vậy thì nhướng mày, hỏi: “Không phải là đã nói không8có chuyện gì sẽ không gọi điện thoại tìm anh sao?”
Bạch Kiện vội vàng xoa mặt và nói: “Có lẽ có án lớn, anh và tiểu Viên uống rượu nên không thể lái xe, cậu với Đinh nhất đưa anh qua đó đi!” Nói rồi anh ta đứng dậy vào phòng vệ sinh rửa mặt, để tản bớt mùi rượu. Sau khi ra khỏi nhà, Bạch Kiện báo địa chỉ cho Đinh Nhất, đó là một khu công nghiệp ở ngoại ô thành phố, có người phát hiện mấy mảnh xương giống xương người dưới giếng hoang. Tất nhiên, nếu họ đã liên lạc với Bạch Kiện, vậy thì tám, chín phần đó chính là xương người. Lúc chúng tôi lái xe đến hiện trường, thấy khung cảnh nơi này rất náo nhiệt, mấy ngọn đèn pha chiếu sáng choang cả hiện trường. Bởi vì lúc ấy còn có cả6phân cục cảnh sát khác ở đó, cho nên tôi với Đinh Nhất không tiện đi vào hiện trường. Ngay sau khi đưa họ đến nơi an toàn, chúng tôi lái xe về nhà.
Lúc đó tôi cũng không để tâm đến chuyện này, dẫu sao đây cũng là tính chất công việc của Bạch Kiện, các vụ án phát sinh bất ngờ là chuyện bình thường. Không ngờ sáng hôm sau, trên mạng có một tin tức rất lớn, nói là tại một giếng hoang trong khu công nghiệp ở ngoại ô thành phố phát hiện một lượng lớn hài cốt trẻ em. Tôi nhìn địa chỉ trên internet thì thấy đây đúng là địa chỉ tối qua chúng tôi đưa Bạch Kiện và Viên Mục Dã đến. Khó trách hôm qua có nhiều cảnh sát đến vậy, đây đúng là một đại án động trời. Đáng tiếc bây giờ3cảnh sát đang phong tỏa tin tức rất gắt, những bài báo này cũng chỉ là tin đồn không có chứng cứ thôi, chân tướng thực sự thì trừ khi chính miệng Bạch Kiện nói ra, còn lại thì tất cả đều là nói nhảm.
Tối đó, chúng tôi và chú Lê đến nhà một vị khách VIP, cũng chính là nhà Tưởng Chí Quân. Hôm nay nhà ông ta xảy ra chút chuyện, cho nên sáng sớm đã vội vàng gọi điện thoại cho chú Lê cầu cứu! Chú Lê nghe đầu đuôi mọi chuyện xong, bảo ông ta trước hết bình tĩnh đừng nóng vội, chuyện dù có khẩn cấp thế nào đi nữa cũng phải chờ buổi tối mới tính...
Chuyện là, tối qua khi Tưởng Chí Quân đang ngủ ở nhà, đến nửa đêm thì nghe thấy tiếng động trong tủ quần áo phòng mình. Ông ta mơ5mơ màng màng ngồi dậy khỏi giường, cẩn thận lắng nghe, hình như là có tiếng người khóc... Lúc này Tưởng Chí Quân mới vội vàng mở đèn ở đầu giường, sau đó lấy hết can đảm đi đến trước tủ quần áo, rồi bất ngờ mở cánh tủ ra, nhưng bên trong tủ quần áo không có gì cả. Lúc đầu Tưởng Chí Quân tưởng mình nằm mơ, vì vậy ông ta tắt đèn trở về giường ngủ tiếp, nhưng vừa mới ngủ một chút thì tiếng khóc đó lại vang lên... Lần này, Tưởng Chí Quân không vội mở đèn, mà nằm trên giường cẩn thận lắng nghe, chắc chắn đây không phải là nằm mơ, hơn nữa lần này ông ta có thể khẳng định trăm phần trăm, tiếng khóc nhất định phát ra từ tủ quần áo.
Bình thường Tưởng Chí Quân thường để một con dao găm ở dưới giường để phòng thân, đây là thói quen từ lúc ông ta còn trẻ đi làm ăn ở Nga, không ngờ mấy thập niên sau vẫn còn có thể sử dụng đến con dao găm này. Nghĩ vậy, Tưởng Chí Quân từ từ móc con dao dưới giường ra, sau đó nhích từng chút một tới gần tủ treo quần áo... Sau đó, lúc Tưởng Chí Quân gọi cho chú Lê kể lại thứ mình nhìn thấy, ông ta còn không tự chủ được mà phát run cả người. Nếu không phải lúc đó quá muộn, thể nào ông ta cũng trực tiếp lái xe đến ngay nhà chú Lê rồi.
Thì ra đêm qua, khi Tưởng Chí Quân mở tủ quần áo lần thứ hai, lại nhìn thấy một mặt khuôn mặt trắng bệch, nhợt nhạt, ông ta sợ đến ngã ngồi trên đất. Sau đó Tưởng Chí Quân vất vả lắm mới bò dậy được, chạy một mạch ra khỏi nhà, đến khách sạn ở một đêm. Trời vừa sáng, ông ta lập tức gọi cho chú Lề cầu cứu.
Khi chúng tôi tới biệt thự của Tướng Chí Quân, thấy ông ta đã ngồi trong xe chờ sẵn. Xem ra đúng là ông ta bị dọa sự thật. Có lẽ từ tối hôm qua, sau khi chạy ra ngoài thì ông ta không quay trở lại nhà nữa. Tưởng Chí Quân thấy chúng tôi thì lập tức xuống xe đi tới, ông ta thấy chú Lê liền kéo tay chú ấy và nói: “Lão Lê à, lần này anh phải cứu tôi, biệt thự này tôi mua mấy năm trước, không thể nào có cái gì không sạch sẽ được!” Chú Lê vội vàng trấn an ông ta: “Trước tiên anh đừng hoảng, để tôi xem đã...” Sau đó chủ Lê cầm la bàn, dẫn đầu đoàn người đi vào, ban đầu Tưởng Chí Quân không muốn vào, cuối cùng chú Lê nói với ông ta: “Anh không vào thì làm sao tôi biết được là nơi nào có vấn đề?” Cuối cùng, Tưởng Chí Quân mang vẻ mặt căng thẳng đi theo sau chúng tôi. Phải nói biệt thự này của Tưởng Chí Quân đúng là rất xa hoa, từ trên xuống dưới căn nhà đều là đá cẩm thạch thiên nhiên, nguy nga lộng lẫy như hoàng cung, nhưng lại không có cảm giác gia đình.
Sau đó mấy người chúng tôi đi thẳng lên phòng ngủ của Tướng Chí Quân ở tầng ba, tủ quần áo trước đó xuất hiện ma vẫn còn mở, bên trong lờ mờ thấy được treo rất nhiều quần áo. Chú Lê đi trước, chú cầm la bàn từ từ đi đến tủ quần áo, lúc này cây kim la bàn bắt đầu xoay tròn.
Xem ra Tướng Chí Quân nói không sai, vấn đề chính xác nằm trong tủ treo quần áo. Vì vậy, chú Lê định mở hết cánh tủ quần áo, để xem rõ bên trong thế nào, ai ngờ chú ấy vừa đưa tay lên thì cửa tủ đã đóng “rầm” lại.