Trừ cái đó ra còn có một chuyện càng gây chú ý, đó là Lương Bản Phát không hề thích đứa con lớn của mình! Mặc dù trong mắt người ngoài, Lương Hiên vô cùng ưu tú, nhưng Lương Bản Phát vừa nhìn thấy con mình lại nhớ đến người vợ trước, nhớ đến vợ cũ lại sẽ nhớ đến quãng thời gian vô cùng nghèo khó trước đây...
Bởi vì năm đó trong nhà rất nghèo, Lương Bản Phát không thể cưới vợ, cho nên ông ta đành cưới một cô gái tinh thần có vấn đề ở thôn Lâm, mà chuyện càng làm ông ta khó chấp nhận là, cô gái này không những đầu óc có vấn đề mà lại không còn trinh trắng! Nhưng lúc đó ông ta quá nghèo, cho dù cưới một cô vợ như thế, ông ta cũng không2có tiền cưới lại người thứ hai, thế là đành chấp nhận cuộc sống như vậy... Cho nên từ sâu trong lòng, ông ta luôn cảm thấy mẹ ruột của Lương Hiên là một vết nhơ trong cuộc đời của ông ta. Bởi vậy dù Lương Hiện có xuất sắc thể nào, trong lòng ông ta vẫn yêu thương đứa con hư hỏng Lương Kha nhất.
Càng buồn cười hơn là, Lương Bản Phát cảm thấy mình còn trẻ, dù Lương Kha có không thành tài cũng không cần gấp, chỉ cần Triệu Á Bình sinh cho ông ta một đứa con trai, ông ta nhất định sẽ tập trung dạy dỗ đứa bé này thành tài.
Sau đó tôi lại cảm nhận một chút ký ức của người bảo mẫu là thím Lưu, người phụ nữ này đã ở nhà họ Lương hơn hai mươi năm,8lúc mới đến bà ta đã biết trong ngôi nhà này... Ai địa vị cao, ai địa vị thấp.
Là một người bảo mẫu nhiều năm tại nhà họ Lương, bà ta giống như Hứa Hồng cùng không thích Lương Hiên, nhưng bà ta không thích Lương Hiên là bởi vì bà ta cảm thấy đứa bé này khác với những đứa trẻ khác.
Nhưng để nói khác ở chỗ nào thì bà ta lại không nói ra được... Chẳng qua bà ta cảm thấy đứa bé này có dáng dấp đẹp trai, hốc mắt sâu, sống mũi cao, không giống với khuôn mặt bánh nướng của Lương Bản Phát. Đặc biệt là tính tình của nó, mặc dù “đối nhân xử thế” với người bề trên không chê vào đâu được, nhưng chính vì thế mới có cảm giác đáng sợ, bởi vì chỉ là một2đứa bé, làm sao có thể có lòng dạ thâm trầm như thế? Mà Lương Bản Phát trong một lần say rượu lỡ mồm nói đứa bé này giống hệt như mẹ nó, cho nên đây cũng chính là nguyên nhân từ đầu đến cuối ông ta không thích Lương Hiên.
Sau khi cảm nhận liên tiếp ký ức tàn hồn của hai người, tôi cũng thấm mệt, tôi bảo Bạch Kiện tìm một cái ghế cho mình ngồi nghỉ, sau đó cẩn thận phân tích những điểm đáng nghi trong trí nhớ hai người này...
Trong trí nhớ hai người họ, không có ai là có hận thù gì với Lương Kha cả. Lương Bản Phát vô cùng yêu thương đứa con thứ này, mà thím Lưu cũng là người biết thời thể, tự nhiên cũng rất nịnh bợ Lương Kha, cho nên đừng nói giữa2bọn họ có mối thù sâu đậm, đến cả mâu thuẫn nhỏ cũng chưa từng xuất hiện, bởi vậy trước khi chết họ đều nghĩ mãi mà không hiểu tại sao Lương Kha lại cầm dao đâm mình...
Mặc dù hai người này không thích Lương Hiên, nhưng đây chỉ là ý nghĩ ẩn sâu trong lòng, ngoài mặt vẫn rất bình thường, nếu không Lương Bản Phát cũng sẽ không giao một số việc của công ty cho Lương Hiên xử lý. Mà thím Lưu cũng là người thông minh, tương lại rơi vào người nào làm sao nói chính xác được? Nếu như không cần thiết, bà ta sẽ không xen vào chuyện đấu tranh nội bộ trong gia tộc nhà họ Lương.
Nghỉ ngơi một lúc xong, tôi đưa ánh mắt đến cỗ thi thể thứ ba, cũng chính là người thư ký tên6Triệu Á Bình. Thật tình tôi vô cùng tò mò với cô thư ký này, bởi vì tôi vẫn luôn muốn biết đứa bé trong bụng cô ta là của ai. Vậy mà tôi vừa đưa tay chạm đến thi thể Triệu Á Bình, liền cảm giác ký ức cô ta không giống với hai người vừa rồi... Bởi vì bất kể Lương Bản Phát hay thím Lưu, bọn họ đều nhớ kỹ chuyện xảy ra một ngày trước đó, thế nhưng Triệu Á Bình lại không hề có những ký ức ấy!
Trong trí nhớ của Triệu Á Bình, cô ta thực sự có quan hệ không bình thường với Lương Bản Phát, nhưng đồng thời cô ta còn có quan hệ rất thân mật với Lương Kha và Lương Hiên... Điều này thì tôi không hề nghĩ tới! Người phụ nữ này đúng là không đơn giản, đem trứng gà đặt vào ba cái rổ, bất kể cuối cùng tài sản nhà họ Lương thuộc về ai, cô ta vẫn là người chiến thắng.
Tuy tôi chỉ cảm giác được một chút tàn hồn của người chết mà không phải ký ức cả đời của họ, thế nhưng đại đa số người chết vẫn luôn có lo lắng trong lòng trước khi chết, cho nên hiếm khi gặp được người chết mà lại không có chút ký ức nào trước khi chết.
Nghĩ đến đây tôi chợt nhớ ra một khả năng, thế là tôi lập tức đưa tay lên kiểm tra tóc của Triệu Á Bình... Đột nhiên một cảm giác quen thuộc xuất hiện thêm một lần nữa, hóa ra ngay đỉnh đầu cô ta vậy mà cũng có một mũi kim giống y hệt với Lương Kha!
Đây thực sự là một phát hiện vô cùng quan trọng! Xem ra ở lần cuối cùng tiến vào nhà họ Lương, Triệu Á Bình đã bị người khác điều khiển. Tôi lập tức nói với Bạch Kiện: “Đi thôi! Tranh thủ thời gian kiểm tra camera giám sát của nhà họ Lương trước đêm xảy ra chuyện, tôi muốn nhìn xem trong thời gian này Triệu Á Bình có tiếp xúc với Lương Kha hay không?” Bạch Kiện liền gật đầu đồng ý, nhưng trước khi đi vẫn không quên dặn dò pháp y cầm kim châm trên đỉnh đầu Triệu Á Bình đi xét nghiệm... Có lẽ chiếc kim châm này có thể giúp chúng tôi tìm ra hung thủ!
Sau đó chúng tôi trở về văn phòng của Bạch Kiện, anh ta lấy dữ liệu trong camera giám sát của nhà họ Lương đêm hôm trước ra xem, phát hiện quả nhiên Triệu Á Bình sau khi từ phòng Lương Bản Phát ra ngoài, đã biến mất ở trong camera theo dõi một thời gian rồi mới xuất hiện lại. Nhưng bởi vì vấn đề của góc độ giám sát, cho nên không thể nhìn trên video xem trong khoảng thời gian này Triệu Á Bình đi chỗ nào, nhưng căn phòng gần với phòng Lương Bản Phát nhất chính là phòng ngủ của Lương Kha, cho nên rất có khả năng trong thời gian ngắn này Triệu Á Bình đã đi vào phòng Lương Kha, trong lúc hắn không đề phòng mà đâm chiếc kim châm này vào đầu hắn. Tôi nói suy nghĩ của mình với mấy người Bạch Kiện, anh ta vô cùng nghi hoặc hỏi: “Vậy chiếc kim châm trên đầu Triệu Á Bình là ai cắm vào?”