Thế là chú Lê hỏi ông ấy về ngày sinh tháng đẻ của cô con gái Thẩm Nhạc Thanh, quả nhiên cũng là sinh ngày 6 tháng 6 dương lịch, sau đó chú ấy tính ra ngày sinh âm lịch của cô gái, mặc dù không phát hiện ra điều gì không ổn, những chú ấy vẫn luôn mơ hồ cảm thấy có chuyện không đúng.
Sau đó chú Lê thử dùng bát tự của Thẩm Nhạc Thanh để gọi hồn, nhưng kết quả phát hiện, Thẩm Nhạc Thanh đã sớm thành một u hồn! Nhưng với đạo hạnh của chú Lê lúc đó thì chỉ có thể làm được đến như vậy thôi...
Bởi vì chưa thể kết luận gì được, cho nên chú Lê chưa nói những gì mình tính toán được với cha của Thẩm Nhạc Thanh, mà lấy2thân phận là họ hàng của Thẩm Nhạc Thanh đi theo cha cô ấy vào xưởng dệt tìm người. Lúc ấy người phụ trách trong xưởng tiếp đãi họ vô cùng khách sáo, nhưng câu trả lời của họ vẫn là, Thẩm Nhạc Thanh đã từ chức từ nửa tháng trước rồi, cho nên bây giờ họ cũng không biết cô ấy ở đâu.
Ngay lúc chú Lê đang cùng cha của Thẩm Nhạc Thanh chuẩn bị ra khỏi xưởng, thì chú ấy nhìn thấy trên nóc tòa nhà phía bắc có khá nhiều âm khí, bên trong nhất định có vật âm tà gì đó, vì vậy chú Lê bèn hỏi thăm những người trong xưởng, xem đó là nơi nào? Sau đó có một nữ công nhân trong xưởng nói với chú ấy rằng, nơi đó ban đầu là8xưởng sản xuất, nhưng dây chuyền sản xuất ở đó đã lạc hậu, nên cuối cùng bị bỏ hoang.
Chú Lê nghe xong cũng không hỏi thêm nữa, bởi vì chú ấy biết nơi đó nhất định có vấn đề, chú ấy muốn thừa dịp trời tối đi vào xem thử. Kết quả là chú ấy lại gặp mấy người cùng trong giới, bọn họ cũng nghe nói chuyện này nên đến để điều tra. Chuyện này vốn dĩ phải do cảnh sát điều tra, nhưng bởi vì chỉ là mất tích, nên cũng không được cảnh sát coi trọng.
Ngược lại, mấy người thuật sĩ huyền học như chú Lê lại cảm thấy chuyện này có điểm kỳ quái, chỉ sợ là có người nào đó đang lén dùng những nữ công nhân để tu luyện cấm thuật, muốn gây họa2cho nhân gian. Cho nên mấy người bọn họ bàn bạc với nhau và đều cảm thấy phải điều tra rõ chân tướng chuyện này mới được. Buổi tối hôm đó, bọn chú Lê nhảy qua bức tường đằng sau nhà máy để đi vào, khi đó chú Lê còn là một thanh niên có thân thể khỏe mạnh, nhảy tường chỉ là chuyện vặt. Sau khi chủ Lệ dẫn đám người đến được chỗ ban ngày chú ấy phát hiện thấy có âm khí rất nặng, thì thấy dây đúng là một nhà xưởng bỏ hoang.
Nhìn ổ khóa phủ một lớp bụi dày, chắc là đã lâu không có người mở ra, xem ra nơi này bình thường không có người lui tới. Để không kinh động những người trong xưởng, bọn chú Lê lựa chọn đi vào từ2cửa sổ phía sau. Ai ngờ sau khi đi vào, mọi người đều cảm thấy trong này có gì đó không bình thường, mặc dù nhìn từ bên ngoài thì nơi này là một nhà xưởng vô cùng cũ kỹ, tích đầy bụi bặm. Nhưng bên trong xưởng lại rất sạch sẽ, đừng nói là bụi bặm, ngay cả một cái mạng nhện cũng không có, không hề giống như nơi đã bị bỏ không một thời gian dài.
Đương lúc mọi người sinh lòng nghi ngờ, thì trong cái xưởng tối đen như mực này lại truyền tới tiếng phụ nữ khóc, nghe tiếng khóc chợt xa chợt gần mà nhất thời không thể xác định được là nó đến từ nơi nào. Nhưng âm thanh này mặc dù nghe thì quái dị, nhưng dường như không liên quan đến6âm hồn, đây đúng là tiếng do người phát ra. Thế là bọn chú Lê đi tìm khắp nơi trong xưởng, cuối cùng bọn họ tìm thấy ở một góc của nhà xưởng, có một cánh cửa ngầm thông với phía dưới.
Trước khi cánh cửa bị mở ra, bọn họ không hề nghĩ được rằng phía dưới lại kinh khủng như vậy, ngay cả những người thường thấy tà ma quỷ quái như họ cũng bị những thứ trong cánh cửa kia làm cho kinh hãi. Phía dưới đó có mấy cái lồng sắt, trong mỗi lồng đều nhốt một người phụ nữ nhìn rất nhếch nhác. Những tiếng khóc vừa rồi là do họ phát ra. Nhưng điều kỳ lạ là, dường như những người phụ nữ này không hề biết đến sự xuất hiện của bọn chú Lê, họ nằm cuộn người không nhúc nhích ở chính giữa lồng sắt, không có một hơi thở của người sống nào. Nếu người bình thường nhìn thấy, thế nào cũng cho rằng họ đã chết rồi cũng nên.
Lúc này chú Lê mới cẩn thận quan sát căn phòng dưới đất này, chú ấy thấy nơi này được bài trí rất kỳ lạ, không giống với bất kỳ cấm thuật nào mà họ biết, hơn nữa ở trên tường còn có một số hình vẽ, dường như có liên quan tới... tà thuật phương Tây.
Đặc biệt là trên bục đá rộng chừng hơn một mét kia có rất nhiều vết bẩn màu nâu, bởi vì ánh sáng ở nơi này quá tối, nên nhất thời không thấy rõ được trên đó là thứ gì... Nhưng khi chú Lê đến gần bục đá thì ngửi thấy một mùi tanh rất nồng.
Sau đó những người khác cũng phát hiện, những người phụ nữ bị nhốt trong lồng cũng có vấn đề, mặc dù họ không có phản ứng gì với việc bạn chú Lê xông vào đây, nhưng khi có người cầm đồ vật gõ vào lồng sắt, họ sẽ biểu hiện cực kỳ khủng hoảng, cả người run rẩy.
Lúc này chú Lê đi tới trước một chiếc lồng sắt, cẩn thận quan sát người phụ nữ trong lồng, sau khi xem xét thì phát hiện những người này đều bị khoét đi đôi mắt! Từ những biểu hiện của họ, thì xem ra cả lưỡi và tại cũng không tốt. Cả đám người thấy vậy, trong lòng bỗng ớn lạnh, rốt cuộc là ai mà lại đối xử tàn nhẫn với những người phụ nữ này như vậy? Đương lúc mọi người không biết nên báo cảnh sát trước hay cứu những người này ra trước, thì đột nhiên nghe thấy bên trên truyền đến những tiếng bước chân ồn ào, mấy người họ lập tức chạy đến nấp vào trong bóng tối. Nhưng những hình ảnh nhìn thấy sau đó lại làm mấy người bọn họ thất kinh... Họ thấy một đám nữ công nhân khoác vải trắng, tay cầm nến, chậm rãi đi vào căn phòng ngầm dưới đất, các cô ấy rất trật tự, xếp hàng ngay ngắn, dường như đang chờ người nào tới vậy.
Sau đó một người đàn ông cao lớn cũng khoác vải trắng, tay cầm nến như vậy đi vào, người kia tóc vàng mắt xanh, nhận biết ngay là một người nước ngoài. Lúc này chú Lê mới nhớ ra ban ngày mình đã từng nhìn thấy ảnh chụp của người này, hình như hắn chính là ông chủ người nước ngoài của xưởng dệt.