Sau đó cậu của Lương Kha, cũng chính là vị lãnh đạo phân cục cũng tới, vị khách hàng cũ của chú Lê có thâm giao nhiều năm với nhà họ Lương, nên họ cũng có quen biết nhau, vì vậy mà chúng tôi cũng không cần nói gì cả. Lương Kha bị trói vào hàng rào vẫn đang nổi điên, trong miệng phát ra những tiếng gầm gừ làm cho mấy tay cảnh sát chỉ dám bao vây quanh hắn mà không dám tiến lên. Cuối cùng, chú Lê lấy ra cái bình sứ nhỏ, đem máu chó mực pha chu sa điểm vào giữa trán Lương Kha, lúc này toàn thân hắn mới mềm nhũn, không giãy giụa nữa.... Sau bước đầu tìm hiểu tình huống, mấy tay cảnh sát lập tức tiến vào hiện trường, mà mấy người chúng tôi lúc đầu cũng có tiến vào hiện trường,2nên tất cả đều phải lấy mẫu dấu giày, để sau này còn làm so sánh dấu vết hiện trường.
Sau đó, cảnh sát tìm được tổng cộng bốn người chết trong biệt thự, trong đó có cha mẹ Lương Kha là Lương Bản Phát và Hứa Hồng, bà bảo mẫu thím Lưu và còn cả thư ký riêng của Lương Bản Phát là Triệu Á Bình.
Khi những người chết được khiêng qua bên cạnh tôi, những chuyện mà họ đã trải qua trước khi chết như một cuốn phim được chiếu trong đầu tôi, đặc biệt là Lương Bản Phát, đến lúc chết ông ta cũng không thể tin, đứa con trai mình yêu thương nhất lại có thể cầm dao đâm mình?
Đột nhiên đúng vào lúc này, có một người đàn ông trông có vẻ rất kích động xông vào hiện trường, nhìn dáng vẻ của anh ta thì hình8như là anh trai của Lương Kha, bây giờ, ngoài Lương Kha ra thì anh trai anh ta - Lương Hiên là người duy nhất còn sống sót của nhà họ Lương. Nhưng không biết vì sao mà vị lãnh đạo phân cục mới tới kia chỉ một lòng quan tâm đến Lương Kha đang bị áp giải lên xe cảnh sát, mà ngược lại không hề hỏi han gì đến người cháu ngoại lớn vừa về đến nhà này.
Sau đó, qua lời vị khách hàng cũ của chú Lê, tôi mới biết, thực ra Lương Hiên và Lương Kha là hai anh em cùng cha khác mẹ, Lương Hiên là do người vợ ở quê của Lương Bản Phát sinh ra, sau khi Lương Bản Phát lên thành phố để phát triển thì cảm thấy người vợ ở quê không hợp với mình, vì vậy hai người nhanh chóng ly2dị.
Mà Lương Hiên luôn ở quê với mẹ ruột của mình đến năm mười tuổi, sau đó mẹ anh ta qua đời vì bệnh tật, lúc này anh ta mới được Lương Bản Phát đón về thành phố để chăm sóc... Dù sao cũng là con trai mình, cho dù không thích mẹ nó thì cũng không thể bỏ mặc ruột thịt của mình được. Nhưng khi đó Lương Bản Phát đã cưới người vợ bây giờ là Hứa Hồng, mà cha Hứa Hồng là một vị lãnh đạo rất có quyền thế, cũng chính là cha của vị lãnh đạo phân cục trước mắt này.
Lương Hiển tới nhà cha mình mới phát hiện, trong nhà chẳng những có một người mẹ kế xinh đẹp, mà còn có một cậu em trai hơn 3 tuổi là Lương Kha. Mặc dù Lương Hiên ở nhà họ Lương vẫn luôn cẩn thận, dè2dặt, nhưng Hứa Hồng vẫn không thể nào tiếp nhận anh ta.
Cuối cùng Lương Bản Phát cũng không thể lay chuyển được vợ mình, đành phải đưa Lương Hiên ra nước ngoài khi anh ta mới vừa lên trung học. Anh ta đi tầm mười năm, cho đến khi Lương Hiến hai mươi sáu tuổi mới được cho phép về nước. Mà lúc này, Lương Kha đã bị người nhà nuông chiều đến mức không còn ra thể thống gì nữa, thử nghĩ mà xem, một đứa trẻ từ nhỏ đã biết cha mình có tiền, mẹ mình có quyền, loại cảm giác ưu việt này đủ để một đứa trẻ chưa thành thục về tâm trí càng ngày càng đi lệch hướng.
Khi Lương Bản Phát cảm thấy mình càng ngày càng nhiều tuổi, ông ta bắt đầu cân nhắc xem nên chọn ai là người thích hợp để kể nghiệp6mình... Mà đúng lúc này, Lương Hiên lại trở về.
Lương Hiên lúc này đã không còn là một đứa trẻ nông thôn tồi tệch năm đó nữa, anh ta có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, khiêm tốn, giỏi giang, còn tốt nghiệp đại học và thạc sĩ quản lý kinh tế tại đại học Washington, có thể nói anh ta là nhân tài học cao duy nhất của nhà họ Lương từ trước đến nay.
Có người con trai ưu tú như vậy, cho dù có không thích mẹ của anh ta thì cũng có sao đâu? Hơn nữa, người nhà xử lý chuyện của công ty sẽ tốt hơn so với người ngoài chứ? Bởi vậy mà hai năm gần đây, Lương Bản Phát đã dần dần giao chuyện của công ty cho con trai lớn là Lương Hiến xử lý.
Chuyện này bị mẹ con Lương Kha phản đối kịch liệt, nhưng Lương Bản Phát đã không phải là anh nông dân nhất định phải dựa vào quan hệ nhà bố mẹ vợ nữa rồi.
Vả lại, sau khi cha của Hứa Hồng qua đời, nhà họ Hứa cũng không còn nhiều mối quan hệ như trước nữa, ngoại trừ một người em vợ còn làm trong ngành công an thì không có nhiều người làm quan nữa, cho nên lời nói của nhà họ Hứa đã không còn sức nặng như trước kia.
Mà hiện tại Lương Hiên lại ưu tú như vậy, người sáng suốt vừa nhìn là biết lão Lương nhất định sẽ đem giang sơn mình khổ sở giành được truyền lại cho ai? Cho nên người của nhà họ Hứa dĩ nhiên lúc nào cũng ngứa mắt Lương Hiên.
Nhìn Lương Hiện này cũng là nhân vật không tầm thường, sau khi trải qua nỗi bị thương ngắn ngủi, anh ta lập tức bình tĩnh lại, đầu tiên anh ta tiến đến chỗ cảnh sát để tìm hiểu rõ tình huống xảy ra, sau đó xoay người đi thẳng đến chỗ chúng tôi.
“Chú Tưởng... chuyện này, chuyện này rốt cuộc là như thế nào vậy ạ?” Mặt Lượng Hiền đầy đau đớn.
Chủ Tưởng trong miệng Lương Hiên là Tưởng Chí Quân - vị khách hàng cũ của chú Lê, nghe Lương Hiên hỏi mình như vậy, sắc mặt ông ấy nghiêm lại và nói: “Chú cũng không biết tại sao chuyện lại thành ra như thế? Hai ngày trước, cha cháu đến tìm chú nói Lương Kha gần đây hơi kỳ quái, ông ấy bảo chú liên lạc với Lê đại sự, mời ông ấy đến xem có vấn đề gì không. Cho nên hôm nay chú đưa mấy người Lê đại sự tới, nhưng kết quả lại xảy ra chuyện thể này...”
Lương Hiên nói với vẻ mặt đầy nghi hoặc. “Kỳ quái ư? Kỳ quái thế nào? Mấy hôm nay cháu đi công tác ở bên ngoài nên không nghe cha cháu nói gì về chuyện của Tiểu Kha cả?”
Nghe họ nói đến đây, trong lòng tôi đột nhiên hơi khẩn trương, thế là tôi vội vàng nhìn về phía Đinh Nhất, trong đầu nghĩ không phải thằng nhóc Lương Kha này vì chuyện lần trước mà bị sợ đến phát điên rồi đấy chứ? Nhưng Đinh Nhất lại khẽ lắc đầu với tôi, ra hiệu tôi cứ an tâm, đừng nóng lòng, cứ nhìn kỹ rồi nói sau.
Từ dấu vết hiện trường để lại cùng với việc xem đoạn bằng trong camera giám sát trong biệt thự thì thấy mấy người chết trong biệt thự đúng là do bị Lương Kha giết, thời gian hắn gây án chính là vào buổi sáng cùng ngày.