Cuối cùng chồng Vương Tuy Hinh cũng đồng ý với phân tích của chúng tôi, anh ta cảm thấy mặc kệ vấn đề của Vương Tuy Hinh là tâm lý hay là chuyện ma quỷ, cuối cùng nguồn gốc đều từ vụ mất tích của Hoàng Nguyệt Phấn mà ra, cho nên chỉ có giải quyết bí ẩn về sự mất tích của Hoàng Nguyệt Phần mới có thể giải quyết dứt điểm cơn ác mộng dây dưa VỢ anh ta mười mấy năm nay.
Sau đó chồng Vương Tuy Hinh còn đưa cho chúng tôi một tấm danh thiếp, nói đây là thám tử tư trước đây anh ta mời tên là Đặng Khải. Anh ta nói Đặng Khải có chút thủ đoạn nhỏ, có thể giúp chúng2tôi mau chóng điều tra được một ít chuyện về Hoàng Nguyệt Phân, về phần chi phí thì không cần chúng tôi lo lắng, chỉ cần có thể giúp vợ anh ta giải quyết cơn ác mộng quấy rầy nhiều năm này... tiền bạc không thành vấn đề.
Tôi nghe giọng điệu của người đàn ông này không nhỏ đâu, thấy anh ta cũng không lớn tuổi, lại tự mình dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, chắc hẳn là một người đàn ông rất có bản lĩnh. Khi chúng tôi ra khỏi nhà Vương Tuy Hinh, chú Lê nói cho tôi biết, chồng của Vương Tuy Hinh không đơn giản đâu, nghe nói là ông chủ của một công ty game.
Tôi nghe vậy gật gù: “Thảo nào...”
Ngày hôm8sau chúng tôi liên hệ với tay thám tử tư Đặng Khải kia, thằng nhóc này trông bề ngoài khôn khéo, tự xưng cậu ta là cao thủ hacker số một số hai trong nước, ghi chép đăng ký thuê phòng, bản ghi giao thông, lịch sử chi tiêu gì đó, chỉ cần cho cậu ta một số chứng minh thư hoặc là số di động, cậu ta có thể tra rõ ràng rành mạch cho tôi.
Vì thế tôi cười bảo cậu ta: “Vậy cậu điều tra thử giúp tôi ghi chép thuê phòng của nhà nghỉ năm đó Hoàng Nguyệt phân vào ở đi.” Đặng Khải lập tức cười khổ: “Anh Trương, anh đừng lấy tôi làm trò cười, việc này đừng nói là tôi, ngay cả2các chú cảnh sát cũng không tra ra được mà! Nếu có thể tra được tôi đã sớm tra rồi.” Tôi thấy thằng nhóc này có chút thủ đoạn nhỏ, nhưng cái miệng lại toàn nói phét là chính, vì vậy tôi cũng không nói nhảm với cậu ta mà hỏi thẳng: “Vậy cậu nói thử xem cậu đã điều tra được cái gì đi?”
Đặng Khải cười hề hề, sau đó lấy ra một tập tài liệu về Hoàng Nguyệt Phân giao cho tôi và nói: “Ông chủ Lưu bảo tối toàn lực phối hợp với các anh, đây là tất cả tài liệu tôi điều tra được một tháng trước. Nếu các anh còn có phương hướng gì cần điều tra cũng có thể báo cho tôi,2tôi giúp các anh cùng điều tra...” “Ông chủ Lưu?” “Ấy... Chính là chồng của Vương Tuy Hinh” Đặng Khải giải thích.
Tôi mở tài liệu do Đặng Khải điều tra được ra xem kỹ, phát hiện sổ của Hoàng Nguyệt Phân đúng là đáng thương cực kỳ...
Cha mẹ mất sớm, anh trai duy nhất cũng mắc bệnh chết vào năm bà ta vừa mới kết hôn. Sau đó lại vì bị chồng bạo hành gia đình thời gian dài, bà ta thường xuyên mang mặt mũi bị đánh bầm dập đi làm... Cuối cùng khó khăn lắm
mới ly hôn với người đàn ông kia, kết quả không đến hai năm, bà ta mắc phải căn bệnh ung thư cổ tử cung. Bởi vì lý do sức khỏe, Hoàng6Nguyệt Phân không thể không nhường quyền nuôi nấng con trai cho chồng trước. Sau đó tuy rằng ung thư đã chữa khỏi, nhưng lại bởi vậy mà cắt bỏ tử cung, không còn là một người phụ nữ hoàn chỉnh. Có thể là vì nguyên nhân này, sau đó bà ta không tái hôn nữa.
Hoàng Nguyệt Phần cứ sống vậy một mình nhiều năm, quan hệ với con trai cũng rất xa cách, chỉ khi tốt nhất lễ lạc ngẫu nhiên gọi điện thoại thăm hỏi một chút. Năm đó khi Hoàng Nguyệt Phấn mất tích, con trai của bà ta mới lên cấp ba, sau khi biết mẹ mất tích cũng không có phản ứng gì quá lớn, chỉ tới trường học lấy đi một ít đồ vật và tiền lương tháng đó của Hoàng Nguyệt Phân.
Mười sáu năm sau, con trai của Hoàng Nguyệt Phân dường như đã quên mình còn có một người mẹ ruột không rõ tung tích, yên tâm thoải mái sống cuộc sống của chính mình, cũng không muốn hỏi thăm xem mẹ ruột của mình rốt cuộc đã đi phương nào. Vụ mất tích năm đó vẫn là do trường học nơi Hoàng Nguyệt Phân làm việc báo cảnh sát, cảnh sát cũng chỉ lập hồ sơ chứ không lập án điều tra, cho nên đến cuối cùng cũng không biết Hoàng Nguyệt Phân rốt cuộc mất tích như thế nào.
Có điều Đặng Khải vẫn tìm được vài đồng nghiệp cũ của Hoàng Nguyệt Phân năm xưa, điều tra được một ít tình huống trước khi bà ta mất tích. Ví dụ như bà ta đúng là mất tích lúc tham gia kỳ thi tự học, hơn nữa căn cứ vào thành | tích được công bố hai tháng sau, môn thi cuối cùng của kỳ thi lần đó bà ta không có thành tích. Nói cách khác căn bản bà ta không đến trường thi, hoặc có thể nói rất có khả năng khi thi môn cuối cùng bà ta đã xảy ra chuyện.
Kỳ thật ngẫm lại cũng rất đáng sợ, một người sống sờ sờ nói mất tích là mất tích, giống như bốc hơi khỏi mặt đất. Nếu người nhà không tích cực tìm kiếm, vậy thật sự không có ai quan tâm bà ta sống hay chết.
Chắc là năm đó khi nhóm Vương Tuy Hinh ở trong nhà nghỉ kia mời bút tiên, đúng lúc mời tới âm hồn của Hoàng Nguyệt Phân đang du đãng ở gần đó, có thể vì đều là thí sinh, cho nên Hoàng Nguyệt Phân giúp Vương Tuy Hinh và đồng nghiệp kia của chị ta, cũng bởi vậy mà sinh ra giao thoa đó với họ.
Cuối cùng mấy người chúng tôi bàn bạc, cảm thấy nên đi tìm con trai của Hoàng Nguyệt Phân là Trần Vân Hải trước, xem chỗ anh ta còn có dị vật gì thuộc về mẹ anh ta hay không, có lẽ có thể cảm nhận được một ít tàn hồn trên đó cũng không chừng? Đặng Khải đã có sẵn địa chỉ của Trần Vân Hải, hiện giờ anh ta là sếp cấp trung trong một doanh nghiệp, ba năm trước đã kết hôn, có một cô con gái đáng yêu. Cuộc sống hiện tại của thằng nhóc này thoạt nhìn dường như rất tốt đẹp, trừ việc anh ta còn có một người mẹ ruột đến nay vẫn không rõ tung tích...
Khi chúng tôi tìm được Trần Vân Hải, anh ta lại tỏ ra kinh ngạc, cứ như hoàn toàn không ngờ sau mười sáu năm, vẫn còn có người vì chuyện của mẹ mình mà tìm đến anh ta.
Tôi thấy hình như anh ta không thích nhắc lại việc này, cảm thấy chuyện của mẹ ruột anh ta như một vết nhơ lớn trong đời mình ư?! Trần Vân Hải nghe chúng tôi nói rõ ý đồ đến đây, trực tiếp lạnh mặt nói: “Năm đó tôi đều ném hết đồ của bà ấy đi rồi, đời này tài sản duy nhất bà ấy để lại cho tôi chính một tháng lương cuối cùng kia.” Tôi thấy thằng nhóc này tuyệt tình thật đấy, tốt xấu gì cũng là mẹ ruột của mình, kể cả là từ nhỏ không sống cùng nhau, nhưng cũng đâu đến mức anh ta không thèm quan tâm sống chết thế chứ?