Người Tìm Xác



Tác dụng phụ của thuốc tê rất rõ ràng, tôi cảm giác ngày nào mình cũng như thằng sắp chết... Càng nghiêm trọng hơn là, đúng như những gì lão Triệu nói, thân thể của tôi theo thời gian bắt đầu sinh ra kháng thuốc, lượng thuốc như lúc trước đã không thể làm cho tôi hôn mê đủ hai tiếng.

Nhưng bởi vì không có chỉ đạo chuyên nghiệp của bác sĩ, chúng tôi tính toán lượng thuốc không thể chuẩn xác được, hoặc là ngủ mê chưa đến hai tiếng đã tỉnh, làm cho tôi phải chịu sự đau đớn gấp bội trong mười phút cuối, hoặc tính toán quá liều, nằm liền ba, bốn tiếng chưa tỉnh... Tóm lại gây hại đến thân thể mắt thường cũng thấy được!

Không2còn cách nào khác, tôi nghĩ đến một người, có lẽ cậu ta có thể giúp... Tôi và cậu ta coi như đã cùng trải qua sống chết bên nhau, tôi tin cậu ta sẽ đồng ý giúp chuyện này.


Người tôi nói không phải ai khác mà chính là Kim Thiệu Phong, sinh viên giỏi sắp tốt nghiệp ngành pháp y. Thật ra từ lúc chúng tôi trở về, tên nhóc này luôn ồn ào muốn đến thăm tôi, nhưng tôi vẫn không đồng ý, bởi vì dáng vẻ trông như quỷ của tôi sẽ phá hỏng hình tượng anh hùng trong lòng cậu ta mất!

Tuy tên nhóc này hiện giờ vẫn chưa thể xem là bác sĩ, nhưng tính là nửa cái bác sĩ chắc vẫn được! Còn nữa, dù8y thuật của cậu ta không giỏi bằng lão Triệu, nhưng đối với chuyện dùng bao nhiêu thuốc mê có thể chết người, dùng bao nhiêu sẽ gây hại, chắc cậu ta phải biết những kiến thức chuyên nghiệp này, vì tương lai cậu ta muốn trở thành bác sĩ pháp y mà!

Lúc mới đầu Kim Thiệu Phong nhận được điện thoại của tôi vẫn rất vui vẻ, nhưng khi cậu ta nghe hết những gì tôi muốn cậu ta làm, cậu ta tỏ vẻ lo lắng bất an: “Anh Trương, anh đừng hại tôi không thể tốt nghiệp! Chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, một khi bị người ta phát hiện ra thì tôi không gánh nối hậu quả đâu...”

Thật ra tôi cũng không muốn làm khó thằng2nhóc này, chỉ vì hiện giờ ngoại trừ tìm cậu ta, tôi thật sự không nghĩ ra còn có thể nhờ ai giúp đỡ được! Thế là tôi hẹn câu ta đến nhà, khi nhìn thấy tôi, cậu ta kinh hãi đến mức không khép được miệng. “Anh Trương, mới qua bao lâu không gặp! Sao anh lại biến thành bộ dạng thế này? Lần trước anh bị thương vẫn chưa khỏi à? Tại sao lại phải dùng thuốc mê? Chẳng lẽ bởi vì lần này bị thương nên dùng thuốc quá liều sinh ra nghiện thuốc? Đây không phải trò đùa đâu, nếu như thực sự nghiện thuốc thì phải dừng lại ngay! Không thối tổn hại cho thân thể không kém gì hút... ma túy!”

Tôi bị cậu ta hỏi2một loạt như súng liên thanh không chen vào được câu nào, cuối cùng đành phải đợi cậu ta nói xong mới đỡ trán, nói: “Không phải do bị thương lần trước, là anh... Làm sao nói với cậu nhỉ? Chuyện lần trước cậu cũng đã tự mình trải qua, trên đời này trừ những vấn đề khoa học có thể giải thích, còn có rất nhiều thứ khoa học không thể giải thích được.”


Kim Thiện phong gật đầu: “Đúng vậy! Chuyện lần trước tôi nghĩ đến giờ vẫn không hiểu, vì sao Ngô An Ni đột nhiên trở nên lạ lẫm như vậy, vì sao cô ấy lại đối xử với anh như thế? Chúng ta vui vẻ đi ra ngoài chơi, vì sao lại chỉ còn mấy người chúng6ta sống sót trở về...”

Kim Thiệu Phong liên tiếp hỏi “Vì sao” làm tôi nghẹn họng không trả lời được, không còn cách nào khác tôi đành phải kiên nhẫn giải thích tất cả ân oán giữa tôi và Ngô An Ni cho cậu ta biết. Sau khi nghe xong, Kim Thiệu Phong ngẩn người một lúc lâu cũng không nói gì, chắc cậu ta vẫn chưa tiêu hóa được những gì tôi kể... Mất một lúc lâu sau, cậu ta mới thủng thẳng hỏi: “Cho nên anh bảo tôi tới đây là muốn tôi giúp anh khống chế lượng thuốc mê dùng hàng ngày, để nó ngăn chặn độc tình trên người anh phát tác đúng không?”

Tôi vỗ vai cậu ta: “Không tệ, năng lực phân tích rất mạnh.” Ấy thế mà Kim Thiệu Phong lại đột nhiên đứng lên, nói với vẻ kích động: “Anh Trương, tôi cảm thấy hai chúng ta là người đã từng trải qua sống chết với nhau, nhưng anh nói mấy lời này cũng điều quá đấy? Có phải anh vẫn luôn coi tôi là trẻ con dễ gạt không hả?” Tôi nghe cậu ta nói thế thì ánh mắt chậm rãi trầm xuống, tôi đưa tay ra nhìn đồng hồ, rồi lạnh lùng nói với cậu ta: “Nếu cậu không tin có thể đợi một lát, một giờ 17 phút nữa cổ tình của tôi sẽ phát tác, đến lúc đó cậu sẽ biết tôi có coi cậu như trẻ con mà lừa gạt hay không.” Nói rồi tôi quay đầu sang bảo Đinh Nhất: “Hôm nay không cần thuốc mê!”

“Như vậy làm sao được chứ?” Đinh Nhất lập tức phản đối


Nhưng tôi lại khoát tay với anh ta: “Không có gì không được, mấy hôm nay dùng thuốc mê tác dụng phụ quá lớn, để thân thể của tôi nghỉ ngơi một ngày, tôi cũng không tin một ngày không dùng có thể chết vì đau được!” Thật ra lúc đó tôi chỉ nói cứng miệng thôi, tôi không nghĩ rằng Kim Thiệu Phong lại thẳng tính như thế, tôi kể tất cả mọi chuyện cho cậu ta là vì tôi coi cậu ta như bạn bè, vậy mà cậu ta lại tưởng tôi đang đùa, để lừa gạt cậu ta cho tôi dùng thuốc mê!

Thật là một tấm lòng thành ném cho chó ăn, hôm nay tôi muốn cho cậu ta biết, tôi có phải thật sự lừa cậu ta hay không! Đinh Nhất thấy không khuyên nổi, bèn quay đầu nhìn về phía chú Lê, kết quả chủ Lê lại nói: “Dừng lại cũng tốt, thuốc mê cũng không phải kể sách lâu dài, ngừng thuốc mê để nó biết sự áy náy cứt chó trong lòng nó chẳng là cái quái gì so với độc tình cả...”

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, tôi gần như đếm ngược từng giây chờ giờ Hợi đến... Ký ức hai lần trước quá sâu sắc, mặc dù còn chưa tới thời gian nhưng tôi đã bắt đầu đổ mồ hôi. Kim Thiệu Phong nhìn sắc mặt tôi dần trở nên trắng bệch, thần sắc không còn bình tĩnh giống như vừa rồi... Dù sao sau khi cậu ta biết tôi thì đã phát sinh rất nhiều chuyện vượt khỏi nhận thức của cậu ta, chỉ là trong lúc nhất thời cậu ta chưa chấp nhận được thôi, cho nên tôi chỉ có dùng sự thật đến nói cho cậu ta biết. Khi đồng hồ treo tường điểm đến 9 giờ, mấy người Đinh Nhất trở nên khẩn trương, dù gì trước đó tôi cũng chỉ mới trải qua hai lần độc tình phát tác, còn lại mấy hôm nay đều dùng thuốc mê đè xuống, cho nên có trời mới biết lần này sẽ phát tác đến mức nào...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui