Người Tìm Xác

Vì vậy lần này khi Lưu Ninh Vũ mời bọn lão Hải đến đều nói rõ ràng từ đầu, sau khi đi vào núi, bọn họ sẽ phụ trách sự an toàn và ăn ở của chúng tôi, còn những chuyện khác thì hoàn toàn nghe theo ba người chúng tôi.

Thật may lão Hải cũng là một người lòng dạ sâu sắc, đại khái anh ta cũng hiểu được mục đích vào núi của2ba người chúng tôi, cho nên dọc theo đường đi cũng không hỏi gì nhiều. Nhưng lão Hải cũng nói với chúng tôi, thật ra với kinh nghiệm của anh ta thì mùa này là mùa không thích hợp để đi dã ngoại, đặc biệt là năm nay...

Tôi hỏi anh ta: “Tại sao?”

Lão Hải nghe tôi hỏi vậy thì thả chậm bước chân đi tới bên tôi và nói: “Bởi vì mùa này là7mùa mưa, đặc biệt là năm nay, nước mưa nhiều hơn so với năm trước, có khá nhiều nơi đều bị ngập lụt, cho nên nếu như hỏi ý kiến của tôi, tôi chắc chắn sẽ không chọn lúc này mà đi lên núi.”

Tôi nghe cũng cảm thấy lão Hải nói có lý, đi phượt, việc đầu tiên cần cân nhắc chính là vấn đề an toàn, điều này không chỉ là có trách1nhiệm với bản thân mà còn có trách nhiệm với người nhà và xã hội...

Nếu anh đi vào chỗ nguy hiểm, người nhà sẽ rất lo lắng là một chuyện, một khi gặp nạn còn lãng phí nhiều nhân lực, vật lực để tiến hành tìm kiếm cứu nạn. Nhưng nếu như anh có lý trí một chút, không liều lĩnh như vậy, thì hoàn toàn có thể tránh được những chuyện như thế7này.


Hơn nữa, có lúc cho dù phải rất nhiều người đi cứu hộ, nhưng kết quả cuối cùng thường để người ta cảm thấy tiếc thay... Vì thế nên suy nghĩ cho mình và người nhà, lúc anh muốn đi làm những chuyện nguy hiểm, có tính khiêu chiến, thì mời anh suy tính cẩn thận đến hậu quả, lượng sức mà làm. Thật ra liên quan đến những gì lão Hải vừa nói,0có một điểm tôi vẫn không hiểu lắm, theo lý thuyết, với kinh nghiệm của anh Huy thì không thể nào không hiểu những gì lão Hải vừa nói, lão Hải có thể nghĩ đến những vấn đề như vậy, lẽ nào anh ta không nghĩ tới, nhưng tại sao anh ta nhất định phải đi lên núi dò đường vào mùa này?

Ngay lúc tôi đang suy nghĩ vấn đề này, thì nghe thấy sau lưng có tiếng chủ Lê đang thở không ra hơi: “Tiểu Hải à! Không được rồi, chúng ta nghỉ một lát nhé?”

Lão Hải nghe xong lập tức nói với những đội viên khác: “Nghỉ tại chỗ mười lăm phút!”

Tôi chạy đến chỗ chú Lê, làm vẻ mặt chế nhạo: “Mới đi chưa được ba giờ mà đã nghỉ mấy lần? Chẳng phải hôm qua chú còn nói mình già nhưng vẫn còn khỏe lắm đấy sao?”

Chú Lê nói với vẻ không hài lòng: “Xéo đi! Cho dù chú có khỏe như thế nào cũng không thể so với các cháu được! Chú đã lớn tuổi rồi, còn cháu bao nhiêu tuổi hả? Chú nói cho cháu nghe, năm chủ ở tuổi cháu bây giờ, còn mạnh khỏe hơn cháu nhiều! Chú chưa cười nhạo cháu thì thôi, thế mà cháu lại dám không biết xấu hổ mà đến cười nhạo chú à?”

Tôi nghe vậy thì cạn lời: “Không phải chứ chú Lê, cháu mới nói chú một câu mà chú đã nói lại cháu mười câu rồi...”

Chú Lê tức giận: “Chú nói cho cháu nghe, cái thằng nhóc thối này, một lúc nữa chú đây mà không đi nổi nữa thì sẽ để cháu cõng đấy!”

Tôi nghe vậy vội vàng xin tha: “Thôi đi chú Lê, muốn công thì bảo đồ đệ của chú cõng ấy! Chú thấy cháu nhỏ người thế này, có thể tự đi được toàn bộ hành trình đã là tốt rồi, còn muốn cháu cũng chú hả?!”

Ngay lúc hai chúng tôi vẫn còn đang nói qua nói lại với nhau, thì chợt thấy ở một chỗ bên bờ vực phía núi đối diện, hình như có người đang đi lại... Tôi thấy vậy liền cau mày hỏi lão Hải: “Anh Hải, anh nhìn phía trên kia có phải có người đang đi không?”

Lão Hải nghe vậy liền lấy kính viễn vọng ra rồi nhìn về hướng tôi chỉ, anh ta nói: “Đúng là có hai người, trông có vẻ là người bản xứ...”


“Chẳng phải nói là khu này không có người à?” Tôi không hiểu.

Lão Hải nghe xong liền giải thích cho tôi: “Trên núi chắc chắn không có người, nhưng trong bán kính một trăm cây số vẫn có thôn làng, tôi nghe nói gần đây có vài thôn dân vẫn thường vào núi khai thác gỗ Bách ở sườn núi.” “Khai thác gỗ Bách ở sườn núi?! Hình như thứ đó bây giờ rất đáng tiền nhỉ!” Tôi nói với vẻ mê tiền.

Lão Hải cười lớn: “Đúng là rất đáng tiền, nhưng phần lớn đều do người ta đồn thể, nó cũng giống như gỗ tử đàn, hay gỗ hoàng hoa lê, trong mắt người thích thì chúng là vật báu, nhưng trong mắt người không thích thì nó chỉ là một khối gỗ, có dùng để nhóm lửa cũng thấy ngại...”

Tôi nghe anh ta nói vậy liền vui vẻ, xem ra lão Hải rất có khí chất của người phương Bắc chúng tôi, cá tính ngay thẳng, không bị những thứ kia ảnh hưởng, thích là thích, mà không thích thì dù cả thế giới có nói nó là đồ tốt thì vẫn không thích.

Tôi tiến đến bên cạnh anh ta và nói: “Tôi cũng không thích mấy thứ kia, tôi luôn cảm thấy nó không đáng nhiều tiền như vậy...”

Lão Hải thả kính viễn vọng trên tay xuống, nói: “Nhắc tới thứ đáng tiền duy nhất chính là sức người, cậu nhìn hai người kia, leo lên vách núi dựng đứng cheo leo mà trên người chỉ có một sợi dây thừng giữ lại, loại người này chắc chắn là dùng mạng để kiếm tiền...”


Tôi nghe thì tò mò cầm lấy kính viễn vọng trên tay anh ta và nhìn về phía vách núi đối diện... Quả nhiên, tôi thấy một người đang vận tay trên vách đá, một tay khác thì dùng công cụ liều mạng đào một gốc cây khô. Bên dưới anh ta là vách núi cao cả trăm mét, tôi cách xa như vậy mà nhìn cũng cảm thấy choáng, chứ đừng nói tới cảm giác khi cheo leo như vậy.

Nhìn cảnh này tôi không khỏi thổn thức trong lòng! Nếu lỡ trượt chân rơi xuống, vậy thì đúng là thần tiên cũng khó cứu! Người ta lấy mạng đi để khai thác, để có đắt một chút cũng đáng.

Sau khi kết thúc nghỉ ngơi, chúng tôi tiếp tục đi về phía trước, vẫn là lão Hải đi trước dò đường, tôi với Đinh Nhất tận lực đi theo sau. Còn chú Lê hả, đương nhiên là chỉ có thể đi ở đằng sau cùng đội ngũ. Nhưng lão Hải cũng suy nghĩ đến thể lực của chú Lê, nên sắp xếp một thằng nhóc tên là Đông Đông luôn đi theo bên người chủ ấy.

Đoạn đường này, mặc dù đường dưới chân không tốt lắm, nhưng những người tìm kiếm trước đó đã giẫm thành một con đường mòn, cho nên chúng tôi bây giờ chỉ cần đi dọc theo con đường mòn này, là sẽ không đi nhầm đường. Chẳng mấy chốc đã đến buổi tối, trước hết lão Hải tìm một nơi tương đối bằng phẳng để mọi người hạ trại, sau đó anh ta mang theo tôi và Đinh Nhất đi xem xét xung quanh, tiện thể nhặt một ít nhánh cây khô về nhóm lửa.

Lúc tôi đi nhặt cành cây cũng đã xem xét bốn phía, đáng tiếc nơi này rất sạch sẽ, tôi không hề cảm nhận được gì cả. Nhưng khi ba chúng tôi ôm cành cây khô trở về, đã thấy có hai người đàn ông lạ mặt đang nói chuyện với mấy người chủ Lê...

Đó là hai người đàn ông da ngăm đen ở trên núi, nhìn bóng lưng bọn họ dường như hơi quen mắt, đặt biệt là cái người lớn tuổi hơn, trên người ông ta đeo một bao vải khá căng. Chúng tôi đến trước mặt nhìn thì phát hiện đây chẳng phải là hai người ban ngày chúng tôi nhìn thấy đang đào cây Bách trên vách núi đấy sao? Không ngờ lại gặp được họ ở đây, xem ra bọn họ cũng muốn hạ trại qua đêm ở chỗ này. Tôi nhìn chú Lê đang hỏi họ về tình hình giá cả thị trường của cây gỗ Bách mọc ở sườn núi, hai bên trò chuyện dường như rất vui vẻ, tôi cùng Đinh Nhất đem những cành khô đặt trên đất, chuẩn bị nhóm lửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui