Đinh Nhất nghe xong thì bình tĩnh nhìn tôi, sau đó nói với vẻ sâu xa: “Cậu phải đi hỏi chính cô bé chứ, dù sao từ nhỏ đến lớn vẫn luôn do cha mẹ cô bé ấy lựa chọn thay, cho nên đúng là khó mà nói trong lòng cô bé nghĩ thế nào...” Tôi gật đầu: “Hay là chúng ta nhờ chú Lê chiêu hồn cô bé ra để hỏi thử xem?” Ai ngờ Đinh Nhất nghe tôi nói vậy, sắc mặt lại trầm xuống, anh ta nói: “Không cần, bởi vì bất kể trong lòng cô bé nghĩ thế nào thì cũng đã muộn, hiện tại cô bé ấy tuyệt đối không thể chết được! Chẳng lẽ cậu quên2cha cô bé đã hạ lời nguyền trên người cậu à?”.
Tôi cố làm ra vẻ ung dung: “Ối giời, anh còn nghĩ đến lời nguyền đó làm gì chứ? Nó chỉ là thứ vô căn cứ thôi... Nói trên đời này có quỷ có thần thì tôi còn tin, chứ tôi không tin có chuyện chỉ cần mở miệng nói là có thể nguyền rủa được.”
“Tay Chương Khánh Dư kia không đơn giản như cậu nghĩ đâu, hắn cũng tuyệt đối không phải chỉ vì hù dọa cậu mới nói ra lời nguyền đó, cho nên... Cô bé Chương Tiểu Bắc tuyệt đối không thể chết được! Tối thiểu là bây giờ cô bé không thể chết.” Đinh Nhất nói lạnh băng.7Tôi thấy thái độ của Đinh Nhất kiên quyết như vậy, cũng không nói gì nữa, thật ra sao trong lòng tôi lại không kiêng kỵ chuyện nguyền rủa này chứ? Nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện, tôi hiểu được một đạo lý, đó là có một số việc có sợ hãi cũng chẳng ích lợi gì, việc gì tới sẽ tới, không bằng cứ bình tĩnh đối mặt, thể còn mạnh hơn gấp trăm lần so với việc sống trong lo lắng sợ hãi. Sau mấy ngày trở về từ phim trường Hoành Điếm, mỗi buổi tối tôi đều nhắn tin với Ngô An Ni, cô ấy cũng nhắn lại cho tôi, chẳng qua tôi luôn cảm thấy cô ấy1vẫn hơi xa cách đối với tôi. Quan hệ giữa chúng tôi thật sự khó mà diễn tả được! Dường như rất khó để lên một cấp độ khác... Tôi cảm thấy mình ở trong lòng cô ấy còn không bằng cô bạn Tưởng Hạm kia?! Nhưng tôi cũng không biết mình trúng phải lời nguyền tình yêu gì mà luôn lo lắng cho cô ấy, dù cô ấy lạnh nhạt với tôi, nhưng hầu như trong đầu tôi lúc nào cũng nghĩ gần đây cô ấy thế nào? Ăn uống có tốt không? Những kẻ thân thích khốn kiếp kia có tới gây phiền toái cho cô ấy không? Có lúc chính tôi cũng cảm thấy mình quan tâm hơi thái7quá, nhưng tôi không thể khống chế được lòng mình!
Hai ngày này vừa đúng lúc không có chuyện gì, thế là tôi mua một ít đồ ăn vặt mà các cô gái thường thích rồi đến trường của Ngô An Ni tìm cô ấy. Tôi đến cổng trường mới gọi điện thoại cho cô ấy, nhưng cô ấy nghe tôi nói đã đến cổng trường thì lại giật mình, còn trách tôi sao không nói trước một tiếng.
Tôi nghe thấy có vẻ cô ấy không hài lòng lắm, tôi bèn vội vàng giải thích nói mình chỉ muốn cho cô ấy một bất ngờ thôi... Dẫu sao cũng đã hơn một tuần rồi chúng tôi chưa gặp nhau. Ngô An Ni nghe0vậy thì im lặng một lúc ở trong điện thoại, sau đó mới than nhẹ một tiếng: “Vậy anh chờ ở cổng nhé, em lập tức ra ngay...”
Một lát sau, bóng dáng nhỏ bé ấy chạy ra từ cổng đại học Y, có thể do phải ra ngoài quá vội, nên tóc cô ấy hơi lộn xộn.
Khi cô ấy chạy đến trước mặt tôi, tôi không nhịn được mà đưa tay ra chỉnh lại tóc cho cô ấy, lúc này mặt cô ấy hơi đỏ lên, cô ấy nói: “Mấy ngày nay em bận ôn thi lên thạc sĩ, cho nên không quan tâm đến anh...” Tôi biết cô ấy đang giải thích vì sao mấy ngày nay lại lạnh nhạt với mình, thì ra là bạn học tập! Xem ra tôi đã lòng dạ tiểu nhân... Tất cả những uất ức tích tụ trong lòng tôi lập tức tan thành mây khói. “Đi thôi! Anh đưa em đi ăn cơm.” Tôi chủ động dắt tay cô ấy.
Ai ngờ cô ấy nhẹ nhàng cựa tay ra: “Không được, em chỉ có hai mươi phút, hay là chúng ta tìm một chỗ ngồi nói chuyện một lúc đi.” Tôi giật mình nói: “Hai mươi phút? Sao lại ít vậy?”
Cô ấy nghe tôi hỏi bèn lấy trong người ra một tờ giấy A4 đưa cho tôi, tôi nhận lấy và xem qua, phía trên bảng giờ giấc ôn thi thạc sĩ! Tôi thấy nội dung trên giấy mà giật mình, trên này ghi chi tiết thời gian từ 6 giờ sáng lúc vừa rời giường đến 23 giờ đêm khi đi ngủ, mọi thứ đều lên kế hoạch rõ ràng, chỉ thiếu mỗi ghi cả thời gian đi vệ sinh thôi. An Ni thấy tôi tròn mắt thì cười nói với tôi: “Anh xem, hai mươi phút này là em cố gắng giành ra đấy.” Tôi nghe mà cảm thấy mình như đám lông bông trong xã hội đang kéo chân sau của dân học giỏi thi thạc sĩ vậy, thế là tôi bèn cười ha ha vài tiếng rồi nói: “Vậy chúng ta tìm cái ghế ngồi một lúc đi! Đừng lãng phí hai mươi phút quý giá này.” Sau đó chúng tôi ngồi ở trong công viên nhỏ đối diện trường học, trong khoảng thời gian ít ỏi này, lần đầu tiên Ngô An Ni nói rất nhiều với tôi, nhưng phần lớn đều là ý định và kế hoạch về nghề nghiệp tương lai của cô ấy sau khi tốt nghiệp.
Lúc này tôi mới thấy, dù Ngô An Ni nhỏ tuổi hơn tôi, nhưng tư tưởng lại trưởng thành hơn tôi nhiều, những suy nghĩ này của cô ấy, đừng nói là khi tôi tốt nghiệp, ngay cả đến bây giờ tôi cũng chưa từng nghĩ qua.
Hai mươi phút hết trong nháy mắt, cuối cùng tôi đành quyến luyến dúi túi quà vặt vào tay cô ấy và nói: “Lần sau anh sẽ mang cho em ít đồ bổ dưỡng...”
Ngô An Ni khẽ cười: “Được, vậy anh cũng về sớm một chút đi!” Lúc gần đi, tôi còn không quên dặn dò cô ấy chú ý giữ gìn sức khỏe, nhất định phải kết hợp học tập với nghỉ ngơi... Cô ấy phất tay với tôi: “Biết rồi, anh mau đi về đi!” Tôi đưa mắt nhìn theo bóng dáng cô ấy chạy quay về trường, sau đó mới mất mát trở lại xe, Đinh Nhất thấy tôi cúi đầu ủ rũ thì hỏi tôi thế nào? Chẳng lẽ bị người ta cho leo cây?
Tôi đốp lại: “Thôi đi! Anh đây mị lực như thế làm sao có thể bị người ta cho leo cây được!” Đinh Nhật khó hiểu hỏi tôi: “Vậy nhìn mặt cậu thế kia là sao hả?”
Tôi nói với vẻ mất mát: “Cô ấy đang chuẩn bị thi lên thạc sĩ, cho nên thời gian đều dồn vào việc học.” Đinh Nhất thấy tôi thiếu tinh thần như vậy thì không chế giễu tôi nữa, mà đạp chân ga đưa tôi về nhà chú Lê.