Người Tìm Xác



Diễn viên nam chính ngạc nhiên, anh ta vẫn chưa rõ ý tứ trong lời nói của chú Lê, tôi đành phải giải thích với anh ta: “Hồn ma quấn lấy anh là một người mê đóng phim, lúc còn sống, anh ta luôn ao ước trở thành diễn viên, sau khi chết vẫn luôn lưu luyến ở phim trường... Mà thể chất của anh là thể chất chiêu âm, cho nên mới bị anh ta đi theo. Tối nay chúng ta sẽ làm một buổi quay phim giả, để cho anh ta làm nhân vật chính, giúp hoàn thành giấc mộng làm diễn viên của anh ta, như thể anh ta sẽ không lưu luyến nhân gian nữa.” Diễn viên nam chính khẩn2trương hỏi: “Vậy tôi có thể làm gì?” Tôi với chú Lê biết anh ta thật sự sợ hãi, bèn trấn an anh ta: “Anh không cần khẩn trương, đến lúc đó không chỉ có mình anh ở đó, chúng tôi còn phải gọi quay phim, đạo diễn đến... Tóm lại phải nhìn giống như thật ấy.”

Diễn viên nam chính vừa nghe có người khác đi cùng mình thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó anh ta lại hỏi: “Vậy cần tôi làm thế nào?” Tôi suy nghĩ rồi nói với anh ta: “Nhất định phải có anh, bởi chỉ có anh ở đó thì anh ta mới có thể hiện thân, đến lúc đó anh cứ diễn như bình thường,7nhưng là đóng một vai khác, tạm thời nhường vai chính của anh cho anh ta...”

Diễn viên nam chính gật đầu: “Được, tôi biết nên làm gì rồi.” Ban đêm, Tiểu Tần đưa mấy “nhân vật” cần thiết cho việc quay phim đến hiện trường, dĩ nhiên, đây đều là những nhân viên đang làm việc trong đoàn làm phim, bọn họ tạm thời thay thế cho các vị trí, mà không phải thực sự tìm đạo diễn và quay phim tới... Vì vậy, ở hiện trường trừ diễn viên đóng vai nam chính là hàng thật giá thật, thì những người khác đều là mạo danh. Dù sao chuyện này cũng không cần đến sự tham gia của người thật, mà không ai1trong số những người đó muốn dây vào đây cả.


Tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng, đến đêm, đoàn người chúng tôi đi đến studio nơi phát hiện thi thể, khi tất cả thiết bị đều đã được dựng lên xong, hô một câu: “Mong em một đời bình an, cảnh thứ 11, máy quay số 5, action!” Cảnh diễn giả chính thức bắt đầu.

Diễn viên đóng vai nam chính diễn rất chuyên nghiệp, anh ta đi tới một tiệm rượu rồi ngồi xuống, mắt nhìn vào khoảng không đối diện và nói lời thoại. Thật ra chuyện này đối với anh ta cũng không phải là việc khó, cứ làm như đang diễn với phông vải xanh là được.

Nhưng do trong lòng7anh ta sợ hãi, nên anh ta đọc lời thoại hơi đứt quãng, ngắc ngứ. May mà những điều này cũng không quan trọng, chỉ cần có thể câu được Cát Đằng Long lên là được.

Quả nhiên, chỉ một lát sau, trong màn ảnh xuất hiện một người đàn ông mặc quần áo hiện đại, đầu tiên anh ta thăm dò ngồi xuống phía đối diện với người diễn viên vai nam chính, sau đó khi diễn viên vai nam chính nói lời thoại xong thì nói chuyện với anh ta.

Ở hiện trường, ngoại trừ ba người chúng tôi ra thì hẳn chỉ có diễn viên vai nam chính và nhân viên quay phim mới có thể thấy được Cát Đằng Long, cái người0“thợ quay phim giả” kia sợ đến mức tay đỡ máy quay cũng lung lay. May mà tôi ở bên cạnh lập tức đỡ giúp, giờ các thiết bị đều được điều chỉnh tốt rồi, chỉ cần hướng ống kính về phía người diễn viên đóng vai nam chính và Cát Đằng Long là OK. Thật ra ban đầu chúng tôi không muốn quay thật, nhưng sau đó chú Lê cảm thấy, muốn để Cát Đằng Long không lưu luyến nhân gian nữa, thì cần phải quay thật một đoạn phim, sau đó đem đoạn phim này đốt cho anh ta, thể cũng coi như là đã hoàn thành ước mơ làm diễn viên của anh ta, vì vậy lúc này mới có chuyện “súng thật đạn thật” để quay phim.

Lúc này người diễn viên đóng vai nam chính nhìn Cát Đằng Long, thấy anh ta đã bắt đầu đối đáp cùng mình thì lại sợ không biết phải làm sao, may là trước đó tôi đã lường trước sẽ có chuyện này nên đã cho anh ta đeo tai nghe bluetooth, để lúc nào cũng giữ liên lạc điện thoại.


Tôi nhỏ giọng nói với người diễn viên đóng vai nam chính: “Đừng sợ... Anh xem anh ta cũng rất đáng thương, nhiều năm làm diễn viên quần chúng, như người vô hình, bây giờ chết rồi, nguyện vọng duy nhất là có thể được một lần diễn vai chính, anh giúp đỡ anh ta hoàn thành nguyện vọng đó đi, cũng coi như giúp cho bản thân anh!” Có lẽ bị câu nói của tôi tác động, người diễn viên đóng vai nam chính liền ổn định lại tinh thần, toàn tâm toàn ý hóa thân vào vai diễn, cho tới khi diễn xong, tôi vẫn còn đắm chìm trong cảnh diễn của một người một ma...

Cho đến khi nghe “đạo diễn” hô lớn: “Cắt! Cảnh này qua, thu máy!”

Đây có lẽ là câu mà tất cả mọi người muốn nghe nhất, bao gồm cả người diễn viên đóng vai nam chính đang diễn bên trong, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Lúc này tôi với chú Lê mới đi qua, ra hiệu cho người diễn viên đóng vai nam chính đứng ra xa một chút, nhận được tín hiệu, anh ta lập tức nhanh chóng rời khỏi quán rượu bia, như không muốn đợi thêm một giây nào nữa!

Hai người chúng tôi đi tới ngồi xuống trước mặt Cát Đằng Long, tôi lên tiếng trước: “Tiểu Cát, mới vừa rồi diễn đã đỡ ghiền chưa?” Mắt Cát Đằng Long mê ly nhìn chúng tôi, qua một lúc lâu mới thủng thẳng nói: “Có phải tôi đã chết rồi đúng không?” Tôi nghe vậy thì khẽ thở dài, trong lòng cảm thấy rất đồng tình với anh ta, tôi nói: “Thật ra vấn đề này không cần chúng tôi trả lời, trong lòng anh đã có đáp án rồi, không phải sao?”


Cát Đằng Long nghe xong, vẻ mặt lập tức thay đổi, tỏ ra hơi chán chường, sau đó anh ta nói: “Đúng, đúng là tôi đã chết, chết bởi một tai nạn trong lúc quay phim...” Lúc này chú Lê mới lấy ra một lá bùa rồi nói với Cát Đằng Long: Bây giờ xem như tâm nguyện của cậu đã hoàn thành, có phải cậu nên đi Âm Ti báo cáo rồi không nhỉ? Còn đoạn phim cậu vừa đóng, tôi sẽ bảo bọn họ làm hậu kỳ rồi đốt cho cậu...” Cát Đằng Long tiêu hóa lời chú Lê một lúc, sau đó nhẹ giọng nói: “Cảm ơn... Chẳng qua tôi chưa bao giờ ngờ là mình có thể đóng vai nam chính sau khi chết đi.”

Chú Lê thấy thời cơ đã tới, liền lập tức châm lửa đốt lá bùa trong tay, đem tới trước mặt Cát Đằng Long... Tôi nhìn bóng người Cát Đằng Long dần dần biến mất, đột nhiên tôi nghĩ tới một vấn đề, vì vậy quay đầu nhỏ giọng hỏi chú Lê: “Chú nói anh ta đi theo đoàn quay phim tu tiên là muốn đóng phim, vậy anh ta đốt lửa bên đoàn phim quyền mưu vì cái gì chứ?”

Chú Lê nhún vai: “Ai mà biết được? Có lẽ nó có liên quan đến cái chết của anh ta! Nhưng bây giờ không sao cả đầu, vì anh ta đã buông tay hết tất cả rời đi rồi.”

Tối hôm sau, nhà sản xuất của hai đoàn phim cùng mời ba người chúng tôi ăn cơm ở khách sạn, tất cả nhân viên trong hai đoàn phim cũng tới, bọn họ đều muốn chú Lê cho mỗi người một lá bùa bình an.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui