Tôi cười gian: “Dựa vào cô ta mà muốn thoát khỏi ma chưởng của tôi á... không có cửa đâu.” Đinh Nhất bị dáng vẻ thô bỉ của tôi chọc cười: “Đồ bảnh chọe, tôi thấy cô ấy cũng không thích cậu đâu.” Tôi mạnh miệng nói: “Nói bậy! Ông đây không có ý gì với con nhỏ chết tiệt đấy đâu nhé, nếu không tôi chỉ cần vài phút là có thể hạ gục cô ta rồi...” Đinh Nhất khinh thường: “Cậu mới là người bị hạ gục trong vài phút ấy nhỉ? Nhóc con, tôi thấy cậu đang hơi xuân tâm rạo rực đấy!” Tôi nghe anh ta nói thế bèn vội vàng cầm cái gương nhỏ trên bàn nhìn thử, sau đó cau có nói: “Thật à? Không2thể nào!? Với cô ta á? Một cô lùn cao có một mét rưỡi! Sao ánh mắt tôi có thể kém như vậy được?” Đinh Nhất cười vài tiếng: “Ai biết được... có lẽ cái này gọi là bắn tim bừa bãi đi!” “Cút.” Tôi cười mắng. Bắt đầu từ hôm đó, ngày nào tôi cũng nhắn cho con bé cao ngạo kia mấy tin nhắn, có lúc cô ấy nhắn lại rất nhanh, có lúc chỉ trả lời “Đang bận” rồi không nhắn với tôi nữa.
Theo lý mà nói, cô ấy không phải gu của tôi, không dịu dàng cũng chẳng biết quan tâm, còn làm mặt cao ngạo lạnh lùng, một cô gái nhỏ bé như thể đi bên cạnh tôi có khi người ta còn tưởng là con6gái tôi ấy chứ! Nhưng không biết vì sao, từ ngày thấy dáng vẻ lạnh lùng cảm châm bạc của cô ấy, bóng dáng nhỏ bé kia đã khắc sâu trong lòng tôi...
Buổi sáng, Bạch Kiện đột nhiên gọi tôi đến nhà ăn cơm, tôi biết trong khoảng thời gian này anh ta đang bận rộn với vụ án của mấy đứa trẻ Lý Kiến, anh ta kêu tôi tới ăn cơm nhất định là có chuyện muốn nói với tôi, vì thế tôi cũng không nghĩ nhiều, buổi tối hôm đó tôi và Đinh Nhất cùng đến nhà Bạch Kiện.
Kết quả vừa vào cửa, tôi bị một đám người bên trong dọa sợ, tôi cứ tưởng lần này chỉ là bữa cơm thân mật giữa mấy người quen biết chúng3tôi, nhưng sau khi vào cửa mới phát hiện có rất nhiều đồng nghiệp của Bạch Kiện đang ở đây, có người tôi biết, có người không.
Tôi lơ ngơ đi vào, thấy Bạch Kiện và vợ anh ta đang bận rộn ở trong bếp, nhìn thấy chúng tôi tới, anh ta vội rửa tay rồi đi ra. “Anh... Đây, đây là tình huống gì vậy?” Tôi hơi lúng túng.
Bạch Kiện cười kéo tôi đến trước bàn ăn, ngồi xuống và nói: “Còn chẳng phải do anh và vợ đều quá bận công việc đấy à, cho nên tạm thời không tổ chức hôn lễ được, còn tuần trăng mật sau này có cơ hội sẽ bổ sung sau. Hôm nay hai bọn anh đi đăng ký, nên mời các bạn bè9thân thiết đến tụ tập.”
Tôi đấm nhẹ lên vai Bạch Kiện một cái: “Móa! Sao anh không nói sớm, làm tôi chẳng mang theo bao lì xì, chỉ xách có hai chai rượu đến, thật là xấu hổ chết đi được!” Bạch Kiện lại tỏ vẻ không quan trọng: “Chính vì sợ cậu sẽ mang lì xì đến cho nên mới không nói đấy, không chỉ cậu, mọi người đến đây đều bị anh lừa cả, hôm nay anh chỉ muốn cùng bạn bè tụ tập, không muốn những cái khác, cậu cũng đừng đoán mò! Còn nữa... Một lúc nữa chắc sẽ có một người tới, nhưng người đó đến không phải để chúc mừng anh vừa đi đăng ký.”
Tôi hơi ngạc nhiên: “Thế là thế nào? Hôm nay đến4nhà anh không phải để chúc mừng anh đi đăng ký thì đến làm cái rắm gì!”
Sắc mặt Bạch Kiện hơi u ám, anh ta nói: “Người đó tới gặp cậu...” Tôi nghe mà lòng chùng xuống, đại khái tôi cũng biết người đến là ai rồi! Có thể để Bạch Kiện lừa tôi tới đây, còn muốn gặp mặt riêng với tôi thì e là chỉ có lãnh đạo của Bạch Kiện thôi. Bạch Kiện thấy sắc mặt tôi không tốt bèn nói với vẻ bất đắc dĩ: “Nếu cậu không muốn gặp ông ấy thì một lát nữa cứ tìm lý do gì đó về trước, anh cũng không muốn làm cậu khó xử.” Tôi cố nở nụ cười cứng ngắc: “Không đến mức ấy, cũng không phải tôi chưa từng gặp ông ta lần nào... Nói thế nào thì ông ta cũng là lãnh đạo cũ của anh, tôi biết anh khó xử, gặp thì gặp, không sao cả.”
Tuy ngoài miệng tôi nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn hơi khó chịu. Cho dù hiện giờ Bạch Kiện nói thật với tôi, nhưng trước đó đúng là anh ta đã cố ý lừa gạt tôi đến, vì nếu anh ta thật sự không muốn làm tôi khó xử thì đã không sắp xếp lần gặp mặt này. Đinh Nhất thấy tôi nói chuyện với Bạch Kiện xong thì sắc mặt lại trầm xuống, anh ta bèn hỏi nhỏ tôi xem thế nào? Tôi hơi bực mình nói với anh ta rằng, một lát có thể sẽ có một nhân vật quan trọng đến, mang tiếng là đến chúc mừng Bạch Kiện đăng ký kết hôn, nhưng thực ra là tới gặp tôi.
Đinh Nhất nghe xong liền nhẹ giọng hỏi: “Cha của Lý Kiến?” Tôi cười khổ gật đầu: “Còn có thể là ai? Được rồi, gặp thì gặp thôi, ông ta muốn biết gì tôi cũng sẽ nói thật, nhưng nếu muốn tôi hỗ trợ... vậy thì xin lỗi, tôi thật sự không thể giúp được.” Tối đó, Bạch Kiện và các đồng nghiệp chơi rất vui vẻ, mọi người không ngừng thay phiên nhau mời rượu chú rể Bạch Kiện, may là tửu lượng của Bạch Kiện không đến nỗi nào, nếu không đã sớm gục rồi. Còn tôi, cũng có mấy người tới mời rượu tôi, nhưng cuối cùng đều bị hai đồng nghiệp của Bạch Kiện chặn lại. Tôi biết đây nhất định là do Bạch Kiện đã dặn dò từ trước, anh ta biết hiện tại tôi không thể uống rượu, nên cố ý nhờ hai đồng nghiệp cản rượu giúp tôi.
Nhưng dù vậy, trong lòng tôi vẫn hơi không thoải mái. Thế là tôi ở trong trạng thái “không thoải mái” này chờ nhân vật thần bí kia đến.
Thật ra lúc ấy mọi người đã uống hòm hòm rồi, đang chém bão lung tung, kết quả là khi thấy người vừa bước vào, bọn họ lập tức hoảng sợ đến mức bay hết men say. Đầu tiên Phó Cục trưởng Lý cười bảo mọi người cứ tiếp tục, chớ ngừng lại, sau đó ông ta vỗ vai Bạch Kiện nói những lời chúc mừng khách sáo... Cho đến khi ánh mắt ông ta dừng lại trên người tôi. Sau đó tôi nhận mệnh đi cùng ông ta tới phòng làm việc của Bạch Kiện, trong đầu tôi nghĩ, dù sao cũng có mối quan hệ với Bạch Kiện ở đây, có mấy lời sớm muộn gì cũng phải nói rõ ràng, vợ của Bạch Kiện còn ân cần ngâm một bình trà cho chúng tôi, sau đó tiện tay đóng cửa phòng lại. Không biết có phải tất cả những tên ở bên ngoài đều đã bị dọa sợ hay không, mà chẳng có tên nào dám ồn ào chúc rượu như vừa rồi nữa, cả đám đều ngồi đàng hoàng trước bàn rượu.