Người Tìm Xác



Đinh Nhất nghe tôi nói thế liền thở phào, sau đó lại thở dài bảo: “Tôi thấy cậu sau này... nên kiêng rượu đi.” Tôi sững sờ không hiểu: “Sao thế? Hôm qua tôi làm trò cười cho mọi người à?” Đinh Nhất lắc đầu: “Cậu xem qua quyển sách trên người đi!” Tôi cảm giác trong lòng nặng nề, vội vàng sờ soạng trên người, cuối cùng cũng tìm thấy quyển sách hiến pháp. Khi tôi mở ra xem thì thấy phía trên tờ đầu tiên lại có một dòng nhắn mới xuất hiện: “Đánh đấm yếu đuối, uống rượu thì kém cỏi, trừ cái miệng nhanh nhẹn một chút thì còn có chỗ nào giỏi nữa không?” Tôi nhìn dòng chữ chế giễu đầy ác ý này thật lâu không2nói ra lời... Một lần nữa hắn lại đi ra, hơn nữa còn là sau khi tôi uống say. Thế này có phải mang ý nghĩa là nửa cuộc đời sau này của tôi đều phải sống thấp thỏm lo âu, cẩn thận từng li từng tí không? Chẳng trách vừa rồi Đinh Nhất lại bảo tôi kiêng rượu, sau này chắc tôi không thể uống nữa rồi. Thật ra tôi cũng không nghiện rượu, nhưng những lúc ngồi bên cạnh bạn bè mà không có tí rượu thì luôn có cảm giác như thiếu cái gì đó. Nhưng giờ xảy ra chuyện như vậy, chắc tôi cũng phải tạm thời kiếng rượu. Tôi cúi đầu nhìn mình, tôi luôn có cảm giác không thoải mái, thế là tôi truy hỏi Đinh6Nhất: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Đinh Nhất bất đắc dĩ lắc đầu: “Đêm qua tôi lau dọn sạch sẽ cho cậu xong thì đi vào buồng vệ sinh, khi vừa quay lại thì cậu...” Hóa ra đêm qua tôi vừa về đến nơi liền nôn thốc nôn tháo, phun ra khắp người, mặc dù Đinh Nhất thấy rất bẩn, nhưng không thể mặc kệ tôi được, thế là anh ta cởi hết quần áo của tôi rồi để tôi tự nằm một mình. Không ngờ sau khi anh ta tắm rửa xong đi ra, thấy tôi ngồi thẳng trên giường, trông khác hoàn toàn với kiểu say mèm vừa rồi, trong tay tôi đang cầm quyển sách hiến pháp viết gì đó... Lúc ấy trong lòng Đinh Nhất hơi0hồi hộp, thầm nghĩ chẳng lẽ tên kia lại đi ra rồi? Anh ta bèn hỏi dò: “Sao rồi? Có phải muốn uống nước không?”

“Tôi” liếc mắt về phía anh ta, nhẹ nhàng gật đầu một cái. Đinh Nhất thấy vậy liền quơ chai nước trên bàn ném cho tôi. Nhưng lúc ném cố ý dùng thêm ít lực, nếu như bình thường tôi sẽ không thể đón được chai nước này.


Ai ngờ chỉ thấy tôi vung mạnh tay, “Ba” một tiếng bắt được chai nước Đinh Nhất ném tới, sau đó vặn nắp ra uống ừng ực mấy ngụm.

Lúc này trong lòng Đinh Nhất đã có đáp án, nhưng anh ta lại không dám tùy tiện có phản ứng gì, dù sao bây giờ “tôi” vẫn rất bình tĩnh, cho nên5anh ta chỉ có thể đứng yên tại chỗ nhìn tôi. “Tôi” và Đinh Nhất cứ yên lặng nhìn nhau một phút, sau đó “tôi” đột ngột xoay người xuống giường. Đinh Nhất khẩn trương hỏi: “Mày muốn làm gì?”

“Tôi” khẽ cười rồi nói: “Thả lỏng chút đi, tao khó có dịp được đi ra, cũng không muốn phải nằm cả đêm trên giường giống như lần trước đâu, hay là mày cùng tao đi dạo một vòng nhé?”

Đinh Nhất nghe thế, bàn tay vô thức sờ con dao trên người. “Tôi” híp mắt lại và nói: “Tao khuyên mày đừng hành động thiếu suy nghĩ, mày đánh không lại tao đâu... Hoặc cũng có thể nói nếu mày dùng hết sức có thể đánh ngang tay với tao, nhưng chỉ sợ9cái thân thể này của Trương Tiến Bảo sẽ hỏng mất.”

Đinh Nhất đành phải thả tay xuống cạnh người, không làm thêm bất kỳ động tác gì nữa. “Tôi” thấy thế thì mỉm cười nói: “Thể có phải tốt không, mọi người đều là bạn bè cả, việc gì phải giương cung bạt kiếm với nhau? Mày nghĩ kỹ mà xem, mấy lần tạo ra ngoài, đã bao giờ có ý hại bọn mày chưa? Đừng cứ mãi coi tao như kẻ thù thể. Nhanh nào, giúp tao tìm một bộ quần áo, tao cũng không muốn mặc mỗi cái quần sịp này mà ra ngoài đường... Đương nhiên, nếu như mày không ngại xấu hổ thì tao cũng chẳng quan trọng.” Cuối cùng Đinh Nhất đành phải tìm từ trong hành lý mà anh ta đã xếp dọn hộ tôi ra một bộ quần áo sạch sẽ, “tôi” cầm bộ quần áo nhìn thoáng qua, sau đó chậm rãi mặc vào.


Sau đó “tôi” và Đinh Nhất đi ra khỏi khách sạn, về sau nghe Đinh Nhất kể lại, tâm trạng “tôi” lúc đó rất khá, đi đường còn khẽ hát, thỉnh thoảng còn nói chuyện với Đinh Nhất.

“Thật ra mày không cần để phòng tạo như thế, mặc dù tao là do ngàn vạn oán niệm biến thành, nhưng dù sao tao cũng sống nhờ bên trong thân thể của Trương Tiến Bảo, cho nên tao đều bắt chước theo mọi thứ của cậu ta.”

“Tôi” vừa đi vừa nói chuyện với Đinh Nhất.

Đinh Nhất nghi ngờ hỏi: “Mày nói thế là có ý gì?”


“Tôi” mỉm cười nói: “Ý tứ rất đơn giản, thật ra trong lòng mỗi người đều có mặt ác, chỉ là có người đem nó áp chế xuống, có người lại chọn giải phóng nó ra. Mà tao... vốn được sinh ra từ oán niệm, tự nhiên sẽ hấp thu toàn bộ ý niệm tà ác của Trương Tiến Bảo. Nói trắng ra, tạo chính là ác niệm trong lòng Trương Tiến Bảo.”

Đinh Nhất hừ lạnh: “Đừng có đem chính mình nói đường hoàng như thế, mày không phải cậu ấy, càng không có tư cách so sánh... Cho nên mày vĩnh viễn sẽ không trở thành Tiến Bảo.”

“Ồ? Thật sao... Được rồi, tao biết trong khoảng thời gian ngắn mày cũng không thể tiếp thu được, tao cũng không miễn cưỡng. Đi nào, cùng tao đi ăn khuya, để cho tao có thể thưởng thụ một chút cuộc sống tuyệt vời này...” Nói xong, “tôi” liền nhanh chân đi về phía chợ đêm trước mặt. Bởi vì có “vết xe đổ” lần trước, nên lần này Đinh Nhất không dám rời tôi nửa bước, anh ta theo sát sau lưng “tôi”, bước nhanh đến chỗ chợ đêm vô cùng náo nhiệt. Lúc bắt đầu “tôi” chỉ như cưỡi ngựa xem hoa chọn vài món ăn vặt, vừa đi vừa ăn tỏ ra không hài lòng. Đương nhiên, người trả tiền đều là Đinh Nhất, bởi vì lúc đó trên người “tôi” chẳng có nổi một xu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui