Người Tìm Xác

Nghe chú Lê hỏi như vậy, tôi đành phải kể lại chuyện xảy ra lúc đó cho mọi người biết... Chú Lê nghe xong gật đầu, nói: “Cũng khó trách, chính vì cháu đột nhiên bị nhiều ác quỷ nhập vào người như vậy nên mới kích hoạt một TV thần hồn khác trong cơ thể, thứ kia là do âm khí trong cơ thể cháu biến thành2nên không chấp nhận những âm hồn khác tiến vào, chắc hẳn những ác ma trong thôn kia và Lý Diên Thần đã bị nó ăn sạch rồi.”

Nhưng Đinh Nhất lại nói với vẻ nghi ngờ: “Nhưng lúc mới đi ra, vì sao nó không ăn hết Hạ Hà mà lại để cho cô ta cảnh báo cho Lý Diên Thần?”

Chú Lê cười lạnh: “Cái đó cũng không5phải là cảnh báo, chắc hẳn hiện tại nó còn chưa dung hợp hoàn toàn với thân thể của Tiến Bảo nên mới cần Hạ Hà làm mồi nhử, để cái tên Lý Diên Thần kia tự mình đưa đến miệng nó...”

Tôi rùng mình: “Thế nếu nó tìm được cách tách khỏi cháu thì phải làm thế nào ạ?!” Chú Lê suy nghĩ một lúc: “Tạm thời không6có chuyện gì đâu, mấy ngày này cứ để Đinh Nhất ở bên cạnh cháu quan sát xem sao, chờ đến khi chú họ cháu tới rồi tính.” Tôi nhìn sang phía Đinh Nhất, nhưng khi ánh mắt hai chúng tôi chạm vào nhau, lòng tôi lại không yên... Hình ảnh Đinh Nhất đi ra từ “núi thấy biển máu” mà tôi đã nhìn thấy kia có phải5là thật không, hay đó chỉ là một cơn ác mộng của tôi thôi? Người ta thường nói ngày nghĩ nhiều thì đêm mới mơ. Nhưng gần đây tôi đâu có xem sách vở thời Chiến Quốc nào đâu! Làm sao lại mơ thấy mấy chuyện này? Còn ánh mắt tràn đầy sát khí của Đinh Nhất nữa, đến giờ trong lòng tôi vẫn còn sợ hãi.. Đinh3Nhất thấy tôi lại nhìn chằm chằm vào anh ta thì mỉm cười đi đến bên cạnh tôi: “Sao thế? Bị sợ choáng váng à? Yên tâm đi! Có tôi ở đây sẽ không để cho tên kia chiếm đoạt thân thể cậu đâu.”

Tôi hoang mang gật nhẹ đầu, không nói gì nữa... Dù sao hiện giờ tôi cũng chưa làm rõ được giấc mơ cổ quái kia muốn chỉ ra cái gì, cho nên tạm thời vẫn chưa nói cho hai người họ biết, chỉ là tôi không muốn Đinh Nhất lại dùng ánh mắt đó nhìn mình...


Vì vết thương trên tay tôi mãi vẫn chưa khép lại, cho nên sau khi về nhà tôi lại bị lão Triệu bắt đến ở bệnh viện thêm vài ngày. Thật tình tôi không muốn lãng phí tài sản công, nhưng sau khi lão Triệu nhìn vết thương cũng sợ hãi, nói: “Cậu may đấy, nếu chỉ lệch một chút thôi thì cái tay này coi như tàn.”

Tôi nói dõng dạc: “Em ngày nào chẳng làm người tốt, cho nên có thần linh phù hộ! Em...”

Vừa mới nói được một nửa tôi đã bị Chiêu Tài đập tay vào sau gáy, chị ấy kêu ca: “Biển đi! Sau này em có thể để chị bớt lo không hả? Nhỡ em có chuyện gì xảy ra thì coi như nhà chúng ta tuyệt tự rồi! Đến lúc đó chị biết ăn nói với cha mẹ thế nào? Chị...” Tôi thấy Chiêu Tài nói một lúc là chuẩn bị muốn khóc, bèn vội vàng ôm đầu nói với lão Triệu: “Anh mau quản lý vợ mình đi, đừng để tay em còn chưa khỏi đã bị chị ấy đánh ngất!”

Thể mà lão Triệu còn không có lương tâm phụ họa thêm: “Nên đánh! Cậu mà không phải là em vợ của anh thì anh cũng đã đập cậu một trận rồi!”

Tôi liền cầu xin: “Có ai lại bắt nạt người khác như hai người không? Em đang là thương binh đó!”

Chiêu Tài bị tôi chọc cười: “Phì! Nếu không phải nể cái tay em còn chưa khỏi, chị đã cho em nếm gia pháp từ lâu rồi!”

Tôi hiếu kì hỏi lại: “Hóa ra nhà mình có gia pháp à? Đừng có nói là, lão Triệu đã nếm thử gia pháp rồi nhé?”

Lão Triệu tức giận nói: “Biến!”

Đùa giỡn với hai người một lúc, trong lòng tôi nhẹ nhàng hơn, mỗi tội nghĩ tới cái gã dùng chung thân thể với mình, trong lòng tôi lại cảm thấy hơi hốt hoảng. Mặc dù tôi may mắn không có cơ hội chạm mặt với một “tôi” khác, thế nhưng từ miêu tả của Đinh Nhất, không khó tưởng tượng ra đó là một tên có tính khí thất thường...


Điều mà tôi sợ hãi nhất hiện giờ, là nhỡ đâu có một ngày hắn đi ra chiếm lấy thân thể tôi, sau đó dùng khuôn mặt này của tôi đi gây chuyện khắp nơi, vậy tôi có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không minh oan được. Có lẽ do tình thế có chút nghiêm trọng, nên đến đêm thứ hai tôi nằm viện, chú họ tôi chạy tới. Lúc ấy Đinh Nhất và chú Lê không có ở đây, chú họ tôi vừa vào cửa đã đến nhìn ngay vết thương trên tay tôi, chú tỏ vẻ nghi ngờ: “Vết thương trên tay cháu là do hòn đá trên đất làm bị thương?”

Tôi cũng không xác định lắm: “Chắc là thể ạ...”

Chú họ lại khẳng định: “Không phải, vết thương này không đơn giản, may mà chú đến kịp, nếu không cái lỗ trên tay cháu có ở một năm trong viện cũng không khép lại được!”

Tôi kinh hãi, vội vàng cầu xin: “Chú yêu quý! Chú đừng có dọa cháu được không? Nói chú biết mấy hôm nay cháu đã bị dọa liên tục rồi, nếu còn tiếp tục thế nữa chắc cháu phát bệnh mất!” Chú họ tức giận: “Giờ biết sợ rồi hả? Nhưng lúc chú gặp, cháu vẫn còn rất dũng cảm mà?”

Tôi bị chú nói đỏ cả mặt, không biết nên trả lời thế nào. Cũng may sau đó chú họ cũng buông tha cho tôi, không trêu chọc tôi nữa. Nhưng đối với vết thương trên tay tôi, chú lại rất nghiêm túc nói: “Vết thương này không thể coi thường, nếu như chú không nhìn lầm, đây là do một thanh binh khí có lệ khí cực nặng gây ra, nếu như dựa theo biện pháp bình thường để chữa trị, vết thương rất khó khép lại... Cho nên cháu nên nghĩ thật kỹ, bàn tay này bị thứ gì làm bị thương?”

Nghe chú họ nói thế, tôi liền nghĩ đến Đinh Nhất toàn thân đầy sát khí, còn có thanh kiếm không biết đã chém bao nhiêu người của anh ta. Nhưng lúc ấy tôi không biết phải nói với chú họ thể nào, bởi vì đến giờ tôi vẫn không thể làm rõ đó có phải là mơ hay không?


Chú họ thấy sắc mặt tôi biến đổi, liền truy hỏi: “Thằng bé này, có phải còn chuyện gì chưa nói hay không?”

Tôi thở dài liên tục, thầm nghĩ dù sao hiện giờ chú Lê và Đinh Nhất đều không có mặt, hay là nói chuyện này cho chú họ nghe, xem chú ấy có thể cho tôi lời khuyên tôi không?

Thế là tôi đem chuyện xảy ra nói qua cho chú họ biết, tôi cũng nói với chú ấy rằng, trước lúc mất đi ý thức, bàn tay tôi rõ ràng là bị hòn đá trên mặt đất làm bị thương, nhưng vết thương lúc đó chắc chắn không kinh khủng như thế này!

Chú họ nghe tôi kể xong thì yên lặng một lúc, sau đó liếc nhìn vết thương trên tay tôi rồi trầm giọng nói: “Được rồi! Vết thương trên tay cháu đúng là bị một thanh kiếm giết người như ngóe gây ra... Chỉ tiếc hiện giờ không ai biết lúc đó cháu ở trong thôn đã xảy ra chuyện gì, ngoại trừ... Cái tên đang ở trong cơ thể cháu.”

Tôi vội vàng che ngực hỏi: “Sao vậy? Chẳng lẽ chú muốn gọi hắn đi ra để hỏi ạ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui