Người Tìm Xác

Tôi nghe chú Lê nói nghiêm trọng như thế, lòng thầm tò mò rốt cuộc bọn họ đã phát hiện cái gì ở dưới hồ nước, có thể làm một dự án lớn đã bắt đầu đầu tư xây dựng vì đó mà sinh non?

Tiếp theo chú Lê cho tôi xem mấy tấm ảnh trong di2động của chú, vừa nhìn thấy, trong lòng tôi cũng không khỏi rùng mình. Tuy rằng mấy năm nay tôi cũng coi như là trải mình qua trăm trận chiến, nhưng đột nhiên nhìn | thấy mấy thứ này, vẫn không khỏi tê hết cả da đầu, thẩm ớn lạnh!

Chỉ thấy đáy hồ trong bức ảnh5là một ngôi làng hoang phế, trong sự đổ nát thê lương có sự tang thương nói không nên lời... Nếu chỉ là như vậy thì thôi đi, nhưng giữa những nhà cửa rách nát đó, lại ngổn ngang rất nhiều xác cổ.

Sở dĩ nói những thi thể đó đều là các cổ, bởi vì trên6đầu bọn họ cơ bản đều tết bím tóc của người đời nhà Thanh. Buồn cười nhất chính là những bím tóc đó cũng không đẹp mắt giống như trên phim truyền hình phô bày, nhìn giống như sau gáy của một người hói đầu dính lên một cái đuôi chuột to đùng thô kệch.


Tôi nhìn5những bức ảnh mà líu cả lưỡi: “Đáy hồ này đúng là có hố trời mà! Đây đã là chuyện từ thời đại nào rồi? Vậy mà để những người này bị chôn vùi dưới đáy hồ một cách im hơi lặng tiếng...” Chú Lê cũng lắc đầu: “Nhìn bím tóc trên đầu những người này,3chắc hẳn là thảm kịch xảy ra vào thời triều Thanh. Nhưng trước khi đến địa phương đầu tư, ông chủ Cận đã từng điều tra lịch sử của huyện đó, cơ bản chưa hề nghe nói có chuyện cả thôn bị chìm gì cả.”

Tôi cúi đầu tiếp tục xem ảnh trong di động, sau đó hơi nghi ngờ nói: “Chuyện lớn như vậy nhưng trên mạng lại chẳng có một chút tin tức nào, năng lực của ông chủ Cận này không nhỏ ha!” Lúc này Đinh Nhất cũng bước đến bên cạnh tôi nhìn thoáng qua những bức ảnh trong di động và nói: “Tại sao những thi thể này vẫn không bị thối rữa, cả quần áo trên người bọn họ thoạt nhìn đều rất nguyên vẹn, thể này không đúng lãm nhỉ?”

Chú Lê thở dài đáp: “Mặc dù bây giờ chúng ta chỉ nhìn thấy qua mấy tấm ảnh, nhưng từ tình trạng thi thể chìm dưới đáy hồ mà không rửa, có thể thấy âm khí ở đó chắc là rất nặng...” Nghe vậy, tôi liền truy hỏi chú Lê: “Vậy bây giờ tình hình thế nào? Cảnh sát đã đến chưa?”

Chủ Lê lắc đầu nói với tôi rằng chú cũng không rõ lắm, có điều người phát hiện vẫn để sớm nhất chính là một nhân viên đo lường thủy văn trong huyện. Do tình hình hạn hán lúc đó nghiêm trọng, cho nên mỗi ngày đều cần phải lo mực nước ở trong hộ.

Nhưng bởi vì hồ nước dần dần khô cạn, cho nên ban đầu chỉ mới lộ ra một vài nóc nhà. Những nóc nhà này thoạt nhìn có kiến trúc cũ kỹ, cho nên nhân viên đo lường thủy văn kia suy đoán có lẽ là thôn làng cổ từ xa xưa trước khi nước ngập lòng hồ. Vì vậy anh ta bèn thông báo cho huyện đầu tiên. Trước hết mặc kệ là những căn nhà bị ngâm trong nước đã rách nát thành dạng gì, nhưng đó cũng đều là di sản văn hóa có giá trị lịch sử, cho nên huyện lập tức xem trọng ngay. Một mặt họ thông báo cho ông chủ Cận về phát hiện quan trọng này, một mặt khác thì cho người phong tỏa xung quanh hồ, nghiêm cấm những người không phận sự tới gần những di sản văn hóa trong nước kia Khi ông chủ Cận nhận được điện thoại do lãnh đạo quản lý du lịch của huyện gọi tới, trong lòng cũng rất kinh ngạc. Những tưởng tượng đến lợi ích và hiệu quả du lịch mà điều đó mang lại, ông ta biết đây là một chuyện cực tốt trên đời. Vì vậy, dù còn đang họp ở Thượng Hải, ông ta cũng lập tức lái xe chạy về.


Nhưng chờ ông ta học tốc chạy về thị trấn thì phát hiện, chuyện không bình thường cho lắm. Hóa ra khi hồ nước tiếp tục khô cạn, một số thứ khác ở đáy hồ cũng lần lượt lộ ra trên mặt nước...

Theo lý thuyết, cái hồ có kích thước lớn như thế này, dưới đáy hồ có một hai cái xác cũng là bình thường. Bởi vì không ai có thể bảo đảm, trong hơn trăm năm cũng không có một người nào đâm đầu xuống hồ tự tử. Nhưng đột nhiên nhô ra nhiều xác chết cổ như vậy, nếu nói những người này đều nhảy hồ tự tử thì ngay cả quỷ cũng không tin. May mà trước đó toàn bộ chỗ này đều đã bị phong tỏa, cho nên người dân bình thường không biết rốt cuộc đã phát hiện ra cái gì dưới đáy hồ. Nhưng vấn đề bây giờ là, những xác chết cổ đó nên xử lý như thế nào đây?!

Sau đó, lãnh đạo của Cục Di sản văn hóa trên huyện đã đề xuất rằng những ngôi nhà này cùng với xác chết cổ bên dưới đều thuộc về cấp bậc di sản văn hóa, cho nên cần được bảo vệ trước. Dù gì, từ trước chúng vẫn luôn chìm dưới đáy hồ, nhưng giờ sau khi gặp ánh mặt trời, thi thể bị phơi dưới ánh nắng sẽ hư thối rất nhanh. Vì vậy, trước hết cần tiến hành công tác bảo hộ để trì hoãn tốc độ thối rữa của những xác chết cố này.

Lúc ấy vài lãnh đạo huyện có thể đưa ra quyết định đã bàn bạc, cuối cùng quyết định để các nhân viên của Cục Di sản văn hóa đi xuống xem xét tình huống trước. Nếu không có vấn đề gì thì sẽ bắt đầu tiến hành công tác bảo hộ. Ít nhất là xử lý chống phân hủy cơ bản cho những xác chết cổ này trước. Nghe vậy, ông chủ Cận trực tiếp nói ông ta bằng lòng quyên góp hai triệu tệ cho Cục Di sản văn hóa, dùng để mua ngay những tủ chứa có thể đựng xác chết cổ. Ai ngờ bọn họ gõ bàn tính vang là thế, kết quả sau khi những nhân viên Cục Di sản văn hóa kia đi xuống, bầu trời phía trên hồ đột nhiên mây mù giăng kín, xem chừng như sắp muốn đổ mưa. Đây cũng không phải chuyện đùa, bởi vì một khi trời mưa, mực nước dưới đáy hồ có thể sẽ dâng cao trong khoảng thời gian ngắn. Đến lúc đó những nhân viên xuống hồ có thể sẽ gặp nguy hiểm. Vì thế những người trên bờ lập tức gọi bộ đàm cho những nhân viên đã đi xuống lúc trước, muốn bảo họ nhanh chóng rút về... Tuy nhiên điều khiến người ta thấy quái lạ là, làm thế nào cũng không liên hệ được với họ. Tuy bọn họ chỉ mới đi chưa đến hai mươi phút, cho dù là đứng trên bờ nhìn ra xa cũng vẫn còn nhìn thấy bóng dáng của họ, nhưng bộ đàm lại bị nhiễu sóng rất nặng nên không thể liên hệ được. Cuối cùng, thật sự đã không còn cách nào, vì suy xét đến việc họ vừa đi vừa chụp ảnh nên tốc độ chắc sẽ không nhanh lắm, chỉ cần cho một người chạy nhanh xuống đuổi theo họ thì chắc là không có vấn đề gì. Dù sao cũng là mạng người vô giá, nếu lỡ như đổ mưa thật, nước hồ đột ngột dâng lên thì những nhân viên này sẽ dữ nhiều lành ít.


Nhưng tìm một vòng rồi mà vẫn không tìm được ai tự nhận là mình chạy nhanh chân. Cũng không phải những người trên bờ không muốn đi, mà là nhìn hết lượt, trong những nhân viên có mặt lúc ấy, nam đều trung bình từ bốn mươi tuổi trở lên, còn lại đều là nữ cả.

Rơi vào đường cùng, bọn họ đành phải lại đến thôn gần đó tìm tới một người thanh niên chạy nhanh. Tuy nhiên ngay lúc này, đáy hồ đột nhiên nổi lên một lớp sương, những nhân viên xuống dưới trước đó lập tức biến mất trong sương mù.

Kể cả người thanh niên kia lúc này có lòng đuổi theo thì cũng không biết cụ thể mấy người kia hiện giờ ở phương hướng nào. Tuy rằng tất cả mọi người đều biết vị trí vừa rồi của bọn họ, nhưng bây giờ sương mù nổi lên, ai cũng không nói chắc được họ có thể tạm thời đổi hướng hay không. Nếu để người thanh niên này tùy tiện đuổi theo, lỡ như cậu ta chạy sai hướng trong sương mù có thể sẽ càng phiền phức hơn! Có điều may mắn thay, trời vừa rồi còn thấy âm u sắp mưa, lúc này đã từ từ quang đãng trở lại, chỉ có đám sương mù dưới đáy hồ này lại chậm rì rì không có dấu hiệu tan đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui