Hùng Hùng khẽ cười đáp: “Đúng là chúng tôi xuất thân là công nhân, nhưng ông cố và ông nội của tôi đều là nhà tư bản. Cuốn sách cổ kia là do họ truyền lại.”
Nghe vậy, chú Lê hừ lạnh và nói: “Làm sao tôi lại không tin nhỉ? Nếu ông nói tổ tiên nhà ông là đạo sĩ, có lẽ tôi còn tin mấy lời ma quỷ của ông... Chủ tịch Hùng, đã đến nước này, ông còn giấu giếm2cái gì nữa? Nói thật cho ông biết, chúng tôi là những người cuối cùng tới thăm ông, ông vĩnh viễn đừng mong con trai mình sẽ tới thăm... Nếu hôm nay ông không nói ra chân tướng, vậy sau này cũng sẽ chỉ có thể nói với những kẻ điên ở đây thôi.”
Sau khi Hùng Hùng nghe chú Lê nói xong, khóe miệng ông ta hơi giật giật, rồi im lặng một lúc lâu mới khẽ than nhẹ: “Quyển sách này5đích thực không phải tổ tiên tôi truyền lại, là lúc trẻ tôi tìm thấy nó khi đi theo Hồng vệ binh xét nhà một ông lão họ Tốn. Lúc ấy tôi phát hiện ông già Tôn kia thừa dịp hỗn loạn giấu một thứ sau một viên gạch trong tường nhà họ. Tôi còn tưởng là ông ta giấu mấy thứ như vàng thỏi linh tinh, vì thế không lập tức để lộ ra, mà chờ đến sau khi mọi người6áp giải ông già Tổn đi mới dám lén lút quay lại kiểm tra...”
Nhưng khi Hùng Hùng lật viên gạch kia ra, lại phát hiện bên trong là một quyển sách cũ dùng vải dầu bọc lại. Tuy rằng lúc ấy Hùng Hùng vốn không đọc hiểu trên sách viết cái gì, nhưng vận mệnh đã định sẵn, ông ta cảm thấy quyển sách này chắc là cực kỳ quan trọng. Nếu không tại sao ông già Tôn kia không giấu đồ5cổ tranh chữ trong nhà đi, cố tình muốn giấu một quyển sách nát chứ? Vì thế vào ban đêm Hùng Hùng bèn cầm sách về nhà, giấu ở phía trên và nhà họ... Vào thời đại rung chuyển đó, loại sách cổ tranh cổ này bị gọi chung là “Tứ Cựu”, chỉ cần bị người ta phát hiện nhất định phải bị tiêu hủy. * Phong trào cách mạng văn hóa của Trung Quốc (1966 - 1976) đã đặt ra khẩu3hiệu phá tử cựu. Bốn điều cần tiêu diệt (tứ cựu) này là tất cả “tư duy cũ”, tất cả “văn hóa cũ”, tất cả “thói quen”, tất cả “phong tục cũ” tại Trung Quốc, với mục đích để thoát khỏi những khuôn mẫu Trung Quốc cũ và tạo ra một nề nếp mới. Chiến dịch này được phát triển và thực hiện bởi Hồng vệ binh. Nhưng lúc ấy Hùng Hùng nhỏ tuổi, lá gan cũng lớn, ông ta luôn cảm thấy thứ này không bình thường, cho dù bây giờ mình không biết nó dùng để làm gì, tương lai chờ khi sóng gió đã qua, đem đi bán lại giá cao cho ông già Tôn cũng tốt lắm!
Ai ngờ chưa đến hai tháng, Hùng Hùng đã nghe được tin ông già Tôn tự sát trong xà lim giam giữ lão, điều này khiến Hùng Hùng luôn luôn không sợ trời không sợ đất, lần đầu tiên biết cái chết là gì...
Một người khoảng thời gian trước còn sống sờ sờ, thế mà nói chết là chết. Cứ như vậy, cuốn sách nát giấu ở nhà ông ta phải bán cho ai đây? Ông ta định bụng ném sách đi, nhưng lại cảm thấy không cam lòng, tuy rằng lúc ấy ông ta hoàn toàn không biết gì về lai lịch của cuốn sách kia, nhưng từ đầu đến cuối ông ta lại tin tưởng vững chắc, chắc chắn cuốn sách này là một thứ rất quan trọng.
Vì thế, quyển sách cổ kia vẫn giấu mãi bên trên xà nhà Hùng Hùng. Đến tận mười năm sau, lúc nhà họ Hùng sửa nhà, ông ta mới nhớ tới còn có một bảo bối giấu trên xà nhà... Lúc ấy tất cả “cuộc vận động” đều đã kết thúc, mọi người cũng bắt đầu sống cuộc sống bình lặng. Những đồ vật bị cấm và bị hủy trước đó lại trở thành đồ quý hiếm, đặc biệt là quyển sách cổ như cái trong tay Hùng Hùng. Hồi đó Hùng Hùng vừa mới tiếp nhận công việc của cha ông ta, vào nhà máy làm công nhân. Lúc ấy trong xã hội có người bắt đầu thu mua một vài món đồ cũ không nổi bật trong tay người dân. Một số người có kiến thức thiển cận đã bán những món đồ không dùng đến trong nhà để lấy tiền. Nhưng Hùng Hùng lại không bán một số món đồ cũ trong nhà như những người khác, đặc biệt là quyển sách cổ kia, ông ta vẫn cất giấu như bảo bối, bởi vì ông ta thật sự quá tò mò trên cuốn sách này viết những gì.
Sau này, để biết rõ ràng nội dung trong sách, Hùng Hùng muốn đi tìm một người hiểu rõ để hỏi thử. Nhưng ông ta lại sợ đem cả quyển sách ra ngoài sẽ bị người khác phát hiện. Vì thế ông ta bèn sao chép lại các chữ viết trong sách, sau đó xáo trộn thứ tự, rồi mới đem đi hỏi một số học giả già biết chữ cổ.
Trời cao không phụ người vất vả, rốt cuộc đã để Hùng Hùng tìm được một ông già biết đọc những chữ này... Người này họ Tu, lúc ấy mắt thấy đã hơn chín mươi. Thời trẻ, ông Tu đã từng là thầy giáo trường tư, cho nên khá quen thuộc đối với thể chữ viết cổ đại này.
Ông ta cho Hùng Hùng biết những chữ đó đều là thể chữ triện, là một loại chữ viết thường được người xưa sử dụng. Sau đó Hùng Hùng đi theo ông Tu học hơn một tháng, trên cơ bản có thể nhận ra tất cả các chữ trong cuốn sách.
Lúc này Hùng Hùng mới phát hiện, quyển sách này lại là một quyển bí tịch dạy người ta làm thế nào tu đạo thành tiền, đặc biệt là một vài phương thuốc dưỡng sinh ích thọ trong đó, dù là nghe Hùng Hùng cũng chưa từng nghe qua.
Sau khi Hùng Hùng đã biết toàn bộ nội dung trong sách, lập tức mất hứng thú với nó. Lúc ấy Hùng Hùng một lòng suy nghĩ làm thế nào để phát tài lớn, với ông ta mà nói, trong nhà nghèo đến không xu dính túi, có thể sống một trăm tuổi thì ích gì chứ? Sau đó ông ta đặt toàn bộ tâm trí vào sự nghiệp, bắt đầu con đường gây dựng sự nghiệp huy hoàng của mình.
Nhờ đầu óc linh hoạt, Hùng Hùng nhanh chóng kiếm được món lợi nhuận đầu tiên trong đời, khi sự nghiệp đã thành công, theo sau đó chính là cưới vợ sinh con, xây dựng gia đình. Điều khiển Hùng Hùng cảm thấy vui vẻ là ông ta đã cưới được nữ thần trong lòng mình, hoa khôi của nhà máy hồi đó, Lương Tiểu Như. Kể từ đó, cuộc sống của Hùng Hùng ngày càng đi lên, bất kể là trong sự nghiệp hay trong gia đình, có thể nói không có chuyện nào có thể làm khó ông ta... Cho đến khi Lương Tiểu Như bị bệnh. Tuy rằng lúc ấy Hùng Hùng đã rất có tiền, nhưng vẫn không thể cho vợ một cơ thể khỏe mạnh. Mỗi ngày nhìn vợ chích thuốc, uống thuốc, chịu khổ sở, lòng ông ta vô cùng không nỡ.
Cũng chính vào lúc này, Hùng Hùng nhớ tới quyển sách kia... Nếu như tiền không cứu được mạng của vợ, không bằng làm theo như trên sách nói, mình thử luyện chế ngoại đan kéo dài mạng sống!! Nhưng ngay từ đầu bọn họ cũng không nắm bắt được tinh hoa của nội dung trong sách. Tuy rằng từng chữ trong sách đứng riêng thì Hùng Hùng đều biết, nhưng khi kết hợp chúng lại với nhau lại có rất nhiều chỗ ông ta không rõ hàm nghĩa trong đó cho lắm.
Đúng lúc này, một kẻ thần bí xuất hiện, theo Hùng Hùng nói, gã thần kinh này xuất hiện rất đột ngột, gã giống như một linh hồn xuất hiện ở trước mặt mình... Hơn nữa kỳ lạ nhất là, vợ ông ta Lương Tiểu Như lại không nhìn thấy sự tồn tại của người này, cứ như gã chỉ tồn tại trong ý thức của Hùng Hùng.
Lúc mới đầu Lương Tiểu Như rất sợ, bà nghi ngờ có phải Hùng Hùng nhìn thấy ma hay không. Nhưng đối với điểm này bản thân Hùng Hùng lại không cho là đúng, bởi vì ông ta cảm thấy nếu con người có thể thành tiền, vậy thì cũng có thể trở thành ma! Cũng mặc kệ đối phương là người hay ma, chỉ cần có thể giúp ông ta chữa khỏi bệnh của vợ là được! Sau đó kẻ thần bí kia nói với Hùng Hùng, nếu muốn luyện chế thành kim đan kéo dài mạng sống thực sự, nhất định bọn họ phải tìm ra một cái lò luyện đan chân chính mới được. Tiếp đó gã còn vẽ một sơ đồ phác thảo cho Hùng Hùng, nói với ông ta loại lò luyện đan này đã không còn tồn tại trên đời, nhưng mà trong một vài cổ mộ chưa khai quật chắc chắn có, chỉ cần ông ta chịu ra giá cao thu mua, nhất định sẽ có người đưa thứ này đến tay ông ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...