Người Tìm Xác

Nhưng tuyệt không ngờ, nhà họ Hùng để tâm đến đứa con thứ hai như thế mà lại tái diễn cảnh năm xưa, đứa trẻ biến mất một cách thần bí2trong căn biệt thự to đùng...

Sau khi nghe bảo mẫu kể xong, chúng tôi đi một vòng hết căn biệt thự, cũng không phát hiện có chỗ nào đặc biệt. Chúng5tôi cũng xem lại cẩn thận video giám sát ngày hôm đó, cũng không nhìn ra chỗ nào mà cảnh sát không phát hiện được.

Tuy nhiên có một điểm chắc chắn,6đó là khi bảo mẫu của Nguyễn Bảo xuống lầu rót nước đã từng đi ngang qua phòng trẻ con, hơn nữa đi thẳng đến một góc chết của camera.

Căn nhà5lớn như của nhà họ Hùng thì có mấy góc chết của camera là chuyện rất bình thường, nhưng điều không bình thường là, kẻ ôm Nguyên Bảo đi lại có3thể tránh né tất cả camera, không phải hơi quá khác thường sao?


Cảnh sát đã từng đã làm thí nghiệm, để một cảnh sát mang theo một vật có kích cỡ không khác Nguyên Bảo đi qua tất cả các góc chết của camera trong biệt thự... Sau khi thử vài lần đã đưa ra kết luận là, kẻ tình nghi hoàn toàn có thể mang theo bé Nguyên Bảo rời khỏi biệt thự từ ba con đường khác nhau mà thân không biết quỷ không hay.

Nhưng vấn đề lớn nhất là, ai có thể biết tất cả các góc chết của camera trong biệt thự được chứ? Chị bảo mẫu và dì Lý đều xuất hiện liên tục trong camera vào khoảng thời gian Nguyên Bảo mất tích, hai người vẫn luôn ở lầu trên và lầu dưới tìm kiếm đứa trẻ.

Ông nội của đứa bé là Hùng Hùng trước đó đã ra ngoài, kể cả ông ta không ra khỏi nhà thì ông nội của bé cũng không thể nào bắt cóc cháu trai mình được! Hơn nữa, cả chính Hùng Huy cũng nói, đến anh ta cũng không biết trong nhà tổng cộng có bao nhiêu góc chết camera, càng đừng nói là người ngoài.

Nếu như Nguyễn Bảo là đứa trẻ đầu tiên nhà họ Hùng đánh mất, như vậy chúng tôi có thể coi chuyện này đơn thuần như là một việc xảy ra ngẫu nhiên. Nhưng Nguyên Bảo đã là đứa trẻ thứ hai mà nhà họ làm mất rồi, vậy khó tránh khỏi sẽ làm người ta cảm thấy chuyện này cũng không đơn giản. Thậm chí rất có khả năng là chẳng liên quan đến bắt cóc hay lừa bán trẻ em gì cả... Nhưng về việc tại sao đứa trẻ lại mất tích thì tạm thời bây giờ chúng tôi còn chưa nghĩ ra.

Hiện tại cách lúc Nguyên Bảo mất tích đã sắp hơn một tháng, đứa bé nhỏ như vậy rời nhà trong thời gian dài như thế, nếu là bắt cóc hoặc là bị bọn buôn người lừa bán thì bây giờ bé vẫn sẽ không gặp nguy hiểm gì, nhưng nếu không phải... Vậy đúng là dữ nhiều lành ít.

Lúc này tôi đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, vì thế quay sang hỏi Hùng Huy: “Anh Hùng, xin hỏi con gái lớn của anh cũng biến mất trong căn biệt thự này ư?” Hùng Huy lắc đầu nói: “Không phải, đó là một căn nhà khác của chúng tôi ở vùng ngoại thành. Lúc ấy sau khi mất con, tôi không muốn Đường Tĩnh cả ngày nhìn đồ trong phòng mà nhớ Tiểu Mỹ, vì thế mới mua nơi này, sau đó đưa cả nhà dọn đến đây.”

Nghe thế, tôi tiếp tục truy hỏi: “Căn biệt thự trước kia đã bán hay là...”


“Không bán, vẫn luôn để không đấy, lâu lâu cha tôi ở bên này thấy chán, sẽ tự trở về đó ở vài ngày...”Hùng Huy đáp. Sau khi nghe xong, tôi lập tức đề nghị có thể đưa chúng tôi đến căn nhà kia xem thử hay không... Hùng Huy cũng không do dự, lấy áo khoác rồi đưa chúng tôi đến căn biệt thự ở vùng ngoại thành kia của nhà mình.

Trên đường đi, Hùng Huy cho chúng tôi biết, căn nhà này là mảnh đất cha anh ta mua khi vừa mới phát tài, thời ấy còn chưa có khái niệm khu biệt thự gì cả. Họ chỉ muốn xây một căn nhà tổ ở một nơi có hoàn cảnh yên tĩnh cho nhà họ Hùng. Sau đó khu vực kia được chính quyền thành phố quy hoạch thành khu danh lam thắng cảnh, cho nên xung quanh cũng không có nhà riêng nào khác. Mà vì căn nhà của nhà họ Hùng được xây dựng khá sớm, hơn nữa thủ tục gì cũng đều đầy đủ hết, cho nên ngôi nhà của họ trở thành nhà dân duy nhất trong khu danh lam thắng cảnh. Đang nói, xe cũng đã chạy đến khu danh lam thắng cảnh ngày càng nổi tiếng trong những năm gần đây... Điều buồn cười nhất là Hùng Huy về nhà của mình, ấy vậy mà còn phải mua vé ở lối vào của khu danh lam thắng cảnh!

Tôi cực kỳ kinh ngạc: “Về nhà của mình mà còn phải mua vé à?” Hùng Huy nhún vai nói: “Người ta nói quyền sở hữu nhà và đất là của chúng tôi, nhưng mà đường là thuộc về khu danh lam thắng cảnh, cho nên phải mua vé mới có thể về nhà...” Tôi lắc đầu một cách bất đắc dĩ nói: “Đây rõ ràng là cố ý gây khó dễ mà?!”

Hùng Huy gật đầu: “Họ không có cách nào làm chúng tôi rời khỏi đây nên đành phải cố ý bới lông tìm vết ở những việc nhỏ nhặt đó, khiến chúng tôi cảm thấy khó chịu. Tuy nhiên, cũng may là bây giờ chúng tôi không hay ở đây, cha tôi ngẫu nhiên trở về một lần, thu thì thu thôi... Cũng không đến mức vì mười, hai mươi đồng tiền kia mà tức giận với họ.”

Sau khi nghe những lời của Hùng Huy, tôi cảm thấy con người của anh ta vẫn rất phóng khoáng, cho nên bất kể là giữa bạn bè hay trên thương trường, chắc hẳn là đều không tạo ra kẻ thù nào... Cho nên có lẽ Tiểu Mỹ và Nguyên Bảo không đến mức bị kẻ thù của anh ta trộm đi.


Khi chúng tôi đi vào biệt thự, đúng lúc gặp Hùng Hùng cũng ở biệt thự chơi. Khi ông ta nhìn thấy chúng tôi đến qua cửa sổ biệt thự thì lại không vui cho lắm... Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cha của Hùng Huy. Đáng lý ra cháu trai biến mất, ông nội phải là người sốt ruột nhắt cơ, nhưng tôi thấy ông Hùng Hùng này lại không có phản ứng gì quá lớn.

Hơn nữa theo mô tả của Hùng Huy trước đó, sau khi cháu gái mình biến mất, ông nội này cũng không thể hiện mình đau lòng ra làm sao. Phản ứng duy nhất chỉ là thúc giục hai vợ chồng họ sinh thêm một đứa nữa. Lúc vào cửa biệt thự, nơi này tạo cho tôi một cảm giác rất áp lực, khu vườn to như vậy nhưng lại bỏ hoang. Các cảnh quan sân vườn trước đây đều đã chết héo vì không được ai chăm sóc trong một thời gian dài. Tôi nhìn mà không khỏi cảm thấy đáng tiếc, một khu vườn đẹp như vậy, ấy thế mà cứ bỏ không! Thế giới của kẻ có tiền đúng là rất khó hiểu mà... Lúc này Hùng Huy cũng nhìn ra sắc mặt khó coi của cha mình, hơi xấu hổ giải thích với chúng tôi: “Mấy năm trước, vì lý do sức khỏe nên tính tình của cha tôi trở nên càng ngày càng quái gở. Trước kia lúc mẹ tôi còn sống thì đỡ hơn chút, sau này bà mắc bệnh qua đời, cha tôi càng không vui vẻ gì.”

Nghe thế, tôi nghĩ thầm ông Hùng này có tiền như vậy mà còn không vui vẻ à!? Ấy chẳng phải là có bệnh sao? Đương nhiên ngoài miệng tôi cũng không nói như vậy, mà là thở dài nói với Hùng Huy: “Có thể bởi vì tuổi lớn rồi, lại đột nhiên không cần dốc sức vì sự nghiệp của mình nữa, nên nhất thời chưa quen lắm. Bây giờ có rất nhiều người già về hưu có một số dấu hiệu bị trầm cảm trong vài năm đầu... Lúc này, chỉ cần con cái quan tâm họ nhiều một chút là sẽ không sao cả.”

Hùng Huy gật đầu nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy, có điều mấy năm nay ông ấy đã khá hơn rất nhiều, hơn nữa mỗi ngày đều sẽ đến câu lạc bộ dưỡng sinh gì đó tập thể dục. Huống hồ, tôi cảm thấy đúng là rất có ích. Mấy năm nay sức khỏe của ông ấy càng ngày càng tốt, đôi khi tôi cũng không bằng được!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui