Nếu như hiện giờ Lương Phi là người thân thể cường tráng, khí thể độc ác, vậy chắc chắn chúng tôi sẽ không nói hai lời, coi như dùng hết sức lực cũng phải bắt giữ hắn... Nhưng bây giờ2Lương Phi lại yếu ớt gầy còm, cảm giác TV chút gió to cũng có thể thổi bay hắn. Nếu chúng tôi dùng sức mạnh với hắn thì giống như cậy đông bắt nạt ít vậy.
Trong lúc chúng tôi đang5khó xử, Viện Mục Dã giống như đột nhiên nghĩ đến điều gì, thế là cậu ta lấy điện thoại ra, hỏi Bạch Kiện tối nay có án mạng nào xảy ra không?
Bạch Kiện trả lời qua điện thoại: “Chỉ6có mấy trường hợp chết bình thường, vừa có báo cáo, đều là qua đời trong bệnh viện.”
Tôi nghĩ thầm, chẳng nhẽ Lương Phi thu thập hồn phách này trong bệnh viện? Xét lại cũng là bình thường, nhìn vẻ5giống ma quỷ hiện giờ của hắn, chắc không có nhiều sức đi khắp nơi tìm những người bị tử khi dính vào người. Tôi thử hỏi dò hắn ta: “Những tàn hồn này được thu thập trong bệnh viện3hả?” Lương Phi mệt mỏi gật đầu trả lời: “Bây giờ tao đã thế này rồi, thật sự không muốn tiếp tục chịu giày vò nữa, cho nên trực tiếp đến bệnh viện tìm người sắp chết, lấy một hồn một phách của họ, làm thể chắc không tính là tội ác tày trời chứ?”
Chú Lê đứng bên cạnh nói: “Có phải tội ác tày trời hay không cũng không phải do cậu nói, hi vọng cậu đừng làm ra chuyện giống như lần trước, nếu không tôi đảm bảo cậu còn thảm hơn lần trước nhiều...” Lương Phi thấy chúng tôi không có ý định thả hắn về nhà, cũng mệt mỏi ngồi xuống rồi nói: “Với cơ thể hiện giờ của tạo, nếu có và được hồn phách thì cũng chỉ miễn cưỡng sống trên đời này, tao chẳng có tâm trí đâu mà đi gây chuyện. Tao cũng mệt mỏi quá rồi, nếu bọn mày vẫn chưa yên tâm thì giết tao đi! Coi như cho tao chết một cách thoải mái, dù sao vẫn tốt hơn gấp trăm lần so với rơi vào tay kẻ thù khác...”
Tôi thấy Lương Phi nói chuyện thẳng thắn thì cũng ít nhiều tin hắn, cơ thể của hắn thực sự quá yếu, coi như có được hồn phách hoàn chỉnh thì sao? Không phải suốt ngày nữa chết nửa sống à? Chúng tôi thương lượng một chút, cuối cùng vẫn quyết định thả Lương Phi trở về, chỉ cần hắn không gây chuyện thì để hắn sống lay lắt trên đời cũng được. Nhưng Đinh Nhất không quá tin tưởng Lương Phi, nên muốn theo dõi hắn vài ngày. Cuối cùng chú Lê thấy theo dõi vài ngày cũng được, nếu như Lương Phi thực sự vẫn có ý đồ xấu, có lẽ chúng tôi chân trước vừa đi, hắn chân sau đã chạy trốn... Bởi vậy theo dõi hắn vài ngày vẫn an toàn hơn một chút.
Vài ngày sau đó, Đinh Nhất và Viên Mục Dã thay nhau quan sát ngôi nhà, dưới đôi mắt của bọn họ, nếu Lương Phi gây ra chuyện gì thì họ sẽ biết ngay, thế nhưng vài ngày sau đó, Lương Phi không hề ra khỏi cửa. Trong lúc chúng tôi nghi ngờ phải chăng Lương Phi đã chết trong nhà rồi, thì Viên Mục Dã đang theo dõi hắn lại mất tích... Đêm hôm đó Viên Mục Dã dẫn theo Viên Lỗi ngồi chờ bên ngoài nhà Lương Phi, vì mấy ngày qua sóng yên gió lặng nên chúng tôi không nghĩ sẽ có chuyện gì xảy ra.
Ai ngờ lúc nửa đêm tôi đang ngủ say, đột nhiên có cảm giác ai đó đang đẩy mình. Tôi mơ màng mở mắt ra thì nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ xám xanh đang treo trên đầu giường, dọa tôi giật mình ngồi dậy.
Chờ tôi nhìn kỹ lại, hóa ra là con tiểu quỷ Viên Lỗi! Cậu ta đang lo lắng đẩy tôi... Viên Lỗi bình thường không rời Viên Mục Dã nửa bước, bây giờ lại một mình chạy đến nhà tôi, tất nhiên là anh trai cậu ta đã xảy ra chuyện rồi! Nghĩ tới đây, trong lòng tôi trở nên nặng nề, tối nay là ca Viên Mục Dã quan sát Lương Phi, xem ra đầu bên đó đã có chuyện xảy ra. Thế là tôi vội vàng đánh thức Đinh Nhất, tranh thủ thời gian chạy tới nhà Lương Phi.
Trên đường đi, tôi nóng nảy hỏi Viên Lỗi đã có chuyện gì đã xảy ra? Con tiểu quỷ này kinh hoàng nói với tôi, tối nay họ đi tới canh bên ngoài ngôi nhà đó như thường lệ, lúc đầu tất cả đều bình thường, nhưng không ngờ sau ba giờ đếm, Viên Mục Dã đột nhiên nghe được trong nhà có một tiếng hét thảm thiết, theo bản năng của cảnh sát, cậu ta lập tức muốn chạy vào kiểm tra tình hình.
Bởi vì cân nhắc đến vấn đề an toàn, cho nên Viên Mục Dã để Viên Lỗi chờ ở bên ngoài trước, dù sao ngoài nhà có nhiều trận pháp vây ma quỷ, Viên Lỗi ở đó vẫn an toàn hơn. Viên Lỗi không ngờ sau khi Viên Mục Dã đi vào, rất lâu lại không thấy đi ra, Viên Lỗi càng chờ càng sốt ruột, cậu ta biết anh mình đã gặp chuyện rồi nên vội muốn vào xem có gì xảy ra.
Ai ngờ cậu ta lại nhận ra không thể tiến vào ngôi nhà này, chỉ có thể bay vòng quanh bên ngoài giống lần đầu tiên tới... Không còn cách nào, Viên Lỗi đành phải chạy về tìm tôi cầu cứu. Nhưng tôi rất không hiểu là, con tiểu quỷ này chưa bao giờ tới nhà tôi, vậy sao nó có thể tìm chính xác đến đây chứ?
Xe chạy rất nhanh đến trước căn nhà của Lương Phi, bên trong vẫn rất yên bình, hình như cả luồng âm khí bí mật bay lượn trên không trung cũng biến mất không thấy đâu Bởi vì sợ kinh động đến Lương Phi nên tôi không dám gọi cho Viên Mục Dã, dù sao nếu cậu ta đã ra ngoài được thì việc đầu tiên chắc chắn là gọi em trai trở về bên mình...
Nhưng suốt cả đoạn đường, Viên Lỗi không cảm giác được gì cả, điều đó chứng minh Viên Mục Dã vẫn ở trong nhà chưa hề đi ra. Nhưng càng bình tĩnh bên ngoài thì bên trong càng có cạm bẫy chết người, cho nên chúng tôi không thể không cẩn thận!
Bởi vậy trước khi đi, Đinh Nhất đã gọi điện cho chú Lê, để chú tranh thủ thời gian đến cứu người! Mà tôi thì gửi địa chỉ cho chú họ, hi vọng lúc chúng tôi gặp nguy hiểm thì chú có thể đến nơi!
Tôi đang nghĩ có nên để Đinh Nhất nhảy vào trước rồi mở cửa cho tôi không, vậy mà mới đẩy nhẹ thì cửa đã mở ra... Trong sân cực kỳ yên tĩnh, giống như một căn nhà nông thôn bình thường, chủ nhân căn nhà giờ này chắc cũng đã đi ngủ từ sớm. Nếu như không phải chúng tôi đã biết người sống ở đây là ai, thì thực sự lúc này cứ ngỡ là mình vào nhầm nhà!
Đinh Nhất đi vào sân trước, tôi theo sát phía sau, mặc dù không khí nơi này làm chúng tôi ngửi thấy mùi cạm bẫy, nhưng nghĩ tới việc Viên Mục Dã đã đi vào từ lâu, bất kể lý do gì thì chúng tôi cũng không thể chờ đợi bên ngoài được!
Đinh Nhất rút con dao bạc vẫn mang theo bên người ra, từ từ tiến về phía căn nhà... Mà đối với kẻ có chỉ số cận chiến bằng không như tôi, cũng chỉ biết cẩn thận đi sau anh ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...