Dù thời tiết trên biển hay thay đổi thất thường thì thế này cũng hơi nhanh quá rồi! Mới vừa trăng sáng sao thưa, thoắt cái sao đã biến mất hết?
Chú họ chợt nói: “Hai thứ này đang gọi nước biển. Không ngờ chúng2cũng có bản lĩnh hô mưa gọi gió, đã đánh giá thấp chúng rồi. Tiếp tục thế này không phải cách hay. Phải đuổi chúng về biển sâu mới được...” “Đuổi về biển sâu? Đuổi kiểu gì ạ?” Tôi nhìn Phương Tổ và Lưu5Nghiện đang lăn lộn trên mặt đất, lên tiếng hỏi.
Chú họ ra sức đè người Phương Tổ xuống, sau đó lật áo lên. Sau lưng cậu ta đúng là có hình xăm tà thần giống hệt hình xăm sau lưng Lưu Tam... Tôi không6nhịn được lẩm bẩm: “Đúng là leo lên người bọn họ...” Chủ họ vẫn tì gối lên Phương Tổ đang giãy: “Có ai mang muối không?” Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng. Nào có ai mang muối? May mà Bạch Kiện nhanh nhẹn,5nghĩ ra khu đồ nướng của bãi tắm có, vội vàng chạy về lấy. Có lẽ vội vàng quá nên khi Bạch Kiện quay lại, anh ta cầm tất cả các hộp gia vị! Hay lắm, người nào không biết còn tưởng chúng tôi3định mở tiệc BBQ đấy?!
Tôi vội vàng mở từng hộp gia vị ra, nào thì là Ai Cập, nào ớt, gì cũng có... Cuối cùng cũng lấy được muối đưa cho chú họ. Chú ấy không tự lấy, mà bảo tôi rắc muối lên chỗ hình xăm trên lưng Phương Tổ... Không ngờ chỗ bị muối rơi xuống phát ra tiếng sủi, cứ như axit ăn mòn. Mùi khét lẹt nồng nặc. Phương Tổ kêu lên thảm thiết, sau đó mềm nhũn nằm sõng soài trên đất... Tôi chưa từng nghĩ muối lại có sức mạnh như vậy, định nghịch đổ hết muối trong tay ra thì chú họ cản lại: “Cháu vừa vừa thôi, cháu đổ hết muối vào thì xác Phương Tổ không còn nhận dạng nổi đâu. Lúc đó cháu làm sao giải thích được cho nhà Phương Tổ là người ta chết chìm nhưng lưng lại có vết như bị tạt axit?” Tôi vội vàng thu tay. Phương Tổ nằm không còn nhúc nhích, tôi nhẹ nhàng đá chân: “Đã chết rồi à?”
Chú Lê tức giận: “Chết từ lâu rồi, cháu chỉ rắc muối đuổi thứ ký sinh trên người thôi.” Chú họ gật đầu: “Nhớ nhé. Những tai ương từ biển sợ nhất là muối.”
Tôi biết chú họ có lòng dạy mình nên âm thầm ghi tạc trong lòng. Lưu Nghiên phía kia thấy đồng bọn bị đuổi khỏi xác Phương Tổ thì cười khanh khách rất âm hiểm khiến đầu tôi thấy tê dại.
Đinh Nhất và Viên Mục Dã hợp lực định lật người cô ta lại thì nghe thấy Lưu Nghiên cất tiếng, có điều âm thanh đó khô khan, chói tai, cứ như radio cũ lâu ngày không hoạt động. “Trương Tiến Bảo... Trương Tiến Bảo...”
Tôi giật mình vội vàng hỏi chú họ: “Thế này là sao? Sao cô ta lại biết tên cháu?”
Chú họ cũng tái mặt, vội vàng hợp lực với đám Đinh Nhất lật Lưu Nghiên lại, nói to: “Đừng ngẩn ra nữa, rắc muối đi.” Tôi bị biến cố bất ngờ này làm cho hoảng sợ, đến khi nghe chú họ gọi mới tỉnh táo lại, vội vàng rắc hết chỗ muối trong tay vào lưng của Lưu Nghiên. Lưu Nghiên vừa rên la thảm thiết vừa hùng hổ nói: “Trương Tiến Bảo, tốt nhất mày... mãi mãi không bao giờ lại gần nước biển... Trương Tiến Bảo... Tốt nhất... đừng bao giờ... lại gần nước biển... ha ha... ha ha...” âm thanh đó nhỏ dần, Lưu Nghiên cũng nằm trên mặt đất không nhúc nhích giống Phương Tổ. Tất cả mọi người đều đang ngẩn người, đặc biệt là tôi. Tôi nghĩ mãi không hiểu. Vì sao nhiều người cùng nhau tấn công hai kẻ đó, tại sao hai con hàng đó chỉ nhắm vào tôi? Tôi chỉ vẩy một nắm muối thôi mà? Đinh Nhất sốt ruột hỏi chú họ: “Nó nói thế là ý gì?”. Chú họ thở dài, đứng lên từ chỗ Lưu Nghiên: “Thứ kia ghi tội kẻ khiến nó phải về biển cho Tiến Bảo...” Tôi cảm thấy lạnh lòng, vẻ mặt cầu xin hướng về biển khơi giận dữ hét: “Tại sao lại thế?! Mi quay lại đây... hai chúng ta nói chuyện cho rõ ràng!!!” Chú Lê lắc đầu: “Thôi chuyện đằng nào cũng đã rồi, coi như xong...” “Xong gì mà xong? Cháu có bắt chúng nó lại đây đâu? Tại sao lại tính hết cho cháu?” Tôi bất bình Viên Mục Dã vỗ vai tôi: “Nhưng anh là người đuổi chúng về! Không sao đâu, sau này anh đừng lại gần nước biển là được.”
Tôi cảm thấy muốn phát điên phát rồ! Sao lúc nào tôi cũng là người xui xẻo? Ở đây có nhiều người thể mà? Tại sao lại ghi thù cho tôi? Chẳng lẽ tai họa cũng thích nhè kẻ yếu mà rơi?!
Lúc này, điều duy nhất đáng mừng là đã tìm được xác Phương Tổ và Lưu Nghiên, dù sau lưng... thê thảm quá. Có điều có xác là tốt rồi, cũng không phải loại trương nước nhìn ghê ghê. Bạch Kiện gọi điện thoại cho cảnh sát địa phương, nói rằng đã tìm được xác. Chú Lê cũng gọi cha mẹ hai người kia đến nhận xác con. Chuyện sau đó thì đơn giản. Lưu Tam chủ động đi đầu thú ở đồn công an, kể hết lại chuyện ác mình làm mấy năm nay. Nghe xong mà cảnh sát phá án đều hoảng hốt không khép được miệng.
Bạch Kiến thở dài: “Phá được vụ án lớn như vậy, không biết sẽ có bao nhiêu người thăng quan...”
Nghe thấy giọng anh ta hơi ghen tị, tôi vỗ vai: “Sao? Công lao của mình người khác lại lĩnh... khó chịu à?” Bạch Kiện lắc đầu quây quậy: “Đâu mà, đây làm gì có công tôi! Chỉ là để mấy công thần các cậu phải chịu thiệt, còn khiến cậu bị vật kia đeo bám...” Tôi khẽ cười: “Công thần với không công thần gì... Chúng tôi chỉ muốn cuộc sống này được yên bình một chút. Đầu tôi chất đầy oán nợ đây, thêm một cái cũng không ảnh hưởng lắm...”
Tuy tôi nói thoải mái thế nhưng lòng cũng hơi khó chịu. Sau này chắc chắn tôi không thể ra biển, bằng không e là không giữ nổi cái mạng nhỏ này.
Sau khi Lưu Tam tự thú, gã xin phía cảnh sát xóa hình xăm trên lưng...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...