Chú Lê thấy tôi nói thể liên hừ một tiếng: “Đó là đối với người bình thường như chú cháu mình thôi... Cháu có biết lúc ông chủ đó mua đất đã ký hợp đồng với chính phủ thể nào không? Đặc biệt là thời điểm những năm 90, có rất nhiều chính phủ muốn kêu gọi đầu tư để tăng chiến tích cho mình, đưa ra điều khoản hợp đồng đều vô cùng không hợp lý, rất nhiều tài sản nhà nước bị mất đi vào lúc đó, nếu như hủy hợp đồng phải bồi thường với giá trên2trời. Mà nghe nói người chủ sở hữu tài sản này đã ra nước ngoài từ lâu, càng như thể chính phủ càng khó gặm khối xương cứng này.”
Tôi nghe thể thì nói với giọng tiếc rẻ: “Vị trí đỏ đẹp như thế, lại không thể phát huy hết giá trị của nó, vứt không như thế thật đáng tiếc...”
Chú Lê lắc đầu: “Chút ít tài sản này đối với chủ của nó có lẽ chỉ là muỗi thôi, người ta không quan tâm đâu, so sánh với người ta thì hình như chú cháu mình chưa thoát nghèo nhỉ?”5Tôi không nhịn được mở tin nhắn ngân hàng gửi thông báo số dư tài khoản, cũng có đến bảy chữ số, vậy mà nói chưa thoát nghèo? Tôi thì không cho là thế, thật ra có nhiều hơn nữa, cũng chỉ là một đống chữ số, đã mất đi giá trị của bản thân nó.
Có lẽ đây chính là lý do người càng giàu càng kêu không hạnh phúc, mà đối với những người không có tiền như chúng tôi, nghĩ vỡ cả đầu cũng không ra tại sao họ có nhiều tiền như thể còn kêu không hạnh6phúc? Tôi càng không nghĩ tới là, Lưu Minh và Lý Phong còn thuê riêng chú Lê làm cố vấn tâm linh, chuyên môn cung cấp hướng dẫn qua mạng! Nói thẳng ra là nếu như lần sau bọn họ gặp chuyện nguy hiểm, có thể gọi điện thoại cầu cứu với chú
Lê...
Chú Lê lại rất hứng thú đối với kiểu trò chuyện qua mạng này, nếu như không phải chú ấy nói mình già rồi, mắt nhìn không tốt thì chắc còn phải chat với hai người cùng một lúc.
Không lâu sau đó, tôi nghe nói tòa cao ốc5kia cuối cùng vẫn bị chính phủ mua lại, có lẽ người nắm quyền sở hữu tòa cao ốc cũng cảm thấy sự việc đã đến lúc kết thúc, bỏ hoang nó lừng lững hai mươi mấy năm còn không bằng tận dụng hết khả năng của nó.
Bởi vì thời gian qua hơi bận bịu, đã lâu không ngồi ăn cơm với hai vợ chồng Chiêu Tài, cho nên sáng sớm hôm nay, Chiêu Tài gọi điện cho chúng tôi, hẹn mọi người buổi tối đến nhà chị ấy ăn lẩu.
Đối với một người phụ nữ không biết nấu ăn,3chiêu đãi bạn bè món ngon nhất, nhanh nhất chính là nấu lẩu, vả lại mỗi lần như thế chúng tôi đều đi chợ hải sản mua một ít hải sản xách qua đó.
Lúc chúng tôi đến nơi, thấy lão Triệu hôm nay đã về nhà từ sớm, hỏi một lúc mới biết, hóa ra ban ngày hôm nay có người gây chuyện ở bệnh viện, cho nên thủ trưởng cho anh ấy về sớm.
Tôi thấy thế liền trêu: “Cái gì? Bác sĩ Triệu đẹp trai, phong độ ngời ngời của chúng ta mà cũng có người gây chuyện à? Là ai không có mắt như vậy?”
Lão Triệu thấy tôi hỏi như thế, đành bất đắc dĩ trả lời: “Đừng nói nữa, hôm nay gặp một bệnh nhân nam không biết ở phòng nào, đang cãi nhau với y tá tại hành lang, vừa lúc anh đi qua bèn khuyên vài câu, vậy mà gã ta nổi khùng lên, cứ muốn đánh nhau với anh? Lúc đó anh thấy tâm trạng gã ta không tốt lắm, thế là lập tức gọi bảo vệ. Vậy mà đến chiều người nhà gã đó đến bệnh viện khiếu nại nói anh đánh người. Mặc dù sau đó xem lại camera giám sát, chứng minh anh cũng không có đụng đến gã ta, nhưng người nhà gã vẫn bám dai như đỉa, lại nói anh làm tổn thương đến tâm lý của người ta! Anh lúc đó liền bực mình. Sao họ không nói tên đó cũng làm tổn thương tâm lý cho y tá của bọn anh?”
Tôi thấy lão Triệu còn đang rất bực bội, thì biết anh ấy vẫn chưa nguôi giận. Thế là tôi liền khuyên: “Anh vẫn bực mình à? Chấp bệnh nhân kia làm gì? Nếu không phải đầu óc gã đó có bệnh thì đi bệnh viện làm gì? Nóng giận hại thân, anh là bác sĩ chẳng lẽ không biết điều này?”
Lão Triệu nhún vai nói: “Thật ra bọn anh là thầy thuốc, đôi khi cũng hiểu sự khó xử của người bệnh, ai vui vẻ gì khi đến bệnh viện? Đều là vì có bệnh nên mới đến, đôi khi khó mà khống chế cảm xúc. Thế nhưng sau đó về nhà bình tĩnh suy nghĩ lại mà vẫn không cảm thấy mình làm sai thì thật ít gặp... Loại người này cứ như luôn cảm thấy toàn thế giới đều thiếu nợ mình, gã ta luôn luôn đúng, có chuyện gì đều là người khác sai! Gặp mấy người bệnh kiểu này là đau đầu nhất...”
Tôi thấy lão Triệu nói thế thì cười hỏi: “Chuyện này sau đó xử lý thế nào?”
“Còn làm thế nào nữa, cấp trên chỉ có thể vừa an ủi người nhà bệnh nhân, vừa an ủi anh, biết rõ người nhà bệnh nhân gây chuyện, nhưng làm lãnh đạo thì phải hành xử theo kiểu của lãnh đạo thôi, chỉ khuyên bảo cho qua chuyện...”
Lúc ăn cơm tôi uống với lão Triệu vài chén, để anh ấy nhìn mọi chuyện thoáng hơn chút, gặp bệnh nhân cứng đầu đừng đối xử như lần này, cuối cùng bực bội vẫn là chính mình. Uổng ba chén vào bụng, tâm trạng anh ấy cũng khá lên nhiều, sự thật chứng minh không có gì mà rượu không giải quyết được, nếu chưa giải quyết được tức là chưa uống đủ.
Tối hôm đó mọi người trò chuyện rất vui, sau bữa ăn lão Triệu nói muốn đi hát karaoke, tôi thấy anh ấy hiểm khi rảnh thế này, đi karaoke thì đi thôi! Thế là một đoàn người chúng tôi đi từ trong nhà ra, chuẩn bị gọi một chiếc xe qua app rồi đi.
Đúng lúc này, tôi thấy trên trán ướt ướt, thầm nghĩ chẳng lẽ trời mưa? Ngẩng đầu lên thấy trời đầy sao. Có tiếng Chiêu Tài kêu gọi bên cạnh: “Tiến Bảo, đầu em chảy máu kìa...”
Tôi ngờ nghệch sờ tay lên đầu, đúng là có máu thật... Lão Triệu đang đứng bên cạnh vội kiểm tra cho tôi, nhưng sau khi nhìn thoáng qua thì nói: “Không có vết thương, có phải bị...” Anh ấy mới nói được nửa câu, tôi nghe thấy trên đầu có tiếng hộ, có vật gì rơi xuống.
Tôi vội dùng sức đẩy lão Triệu một cái, sau đó mượn lực đẩy lui về phía sau, đúng lúc này có một vật rơi giữa chúng tôi... “Bộp” một tiếng, chất lỏng màu đỏ tung tóe đầy đất, giống như ai đó ném một miếng dưa hấu nát. May mà chúng tôi trốn nhanh, nếu không bị cái này rơi trúng đầu, chắc cũng phải vào bệnh viện. Nhưng chúng tôi còn chưa kịp nhìn rõ nó là cái gì, thì “rầm” một tiếng vang lên bên chiếc ô tô bên cạnh, một vật rắn chắc rơi trên nóc chiếc xe Nissan, tạo thành vết lõm sâu. Tất cả chúng tôi lúc này đều nhìn rõ, đây là nửa thân trên của một người... Máu thịt be bét dính trên nóc chiếc Nissan, cánh tay gãy nát đang chảy đầy máu. Chúng tôi còn chưa kịp phản ứng, bỗng nghe thấy một tiếng hét rất to của Chiêu Tài!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...