Bây giờ không biết Lâm Hải và Lý Phong ở đâu, mà Lý Phong sống chết khó liệu, lúc này chúng tôi chỉ có thể báo cảnh sát trước. Vì vậy chúng tôi liền chia thành hai đường, chú Lê đi cùng xe cứu thương đến bệnh viện, đồng thời chú ấy sẽ liên lạc với ông chủ của hai người Lưu, Lý để ông ta tới đây ngay.
Còn chúng tôi, trước khi2cảnh sát đến thì phải vào tòa cao ốc tìm Lâm Hải và Lý Phong. Nghĩ đến trong tòa cao ốc bây giờ Tiết Vũ đang truy đuổi Lâm Hải, Lâm Hải lại đang truy đuổi Lý Phong... thật đúng là náo nhiệt.
Hơn nữa lúc này, mắt thấy trời đã sáng, đến lúc đó Martha và Tiết Vũ không thể tự do hành động, cho nên xem tình huống trước mắt, tình cảnh5của Lý Phong là nguy hiểm nhất. Không hiểu sao, khi tôi và Đinh Nhất vừa đứng ở hành lang tầng một, cả tòa cao ốc yên tĩnh dị thường, không hề có cảm giác ở đây đang có hai người một ma truy đuổi nhau.
Tôi và Đinh Nhất đều chưa biết nên đi nơi nào tìm ba người, chẳng lẽ bọn họ ở tầng hầm dưới đất? Nhưng tầng hầm dưới đất6ở đâu? Vì vậy chúng tôi liền hô to: “Martha, tầng hầm dưới đất vào bằng lối nào?”
Tôi vừa dứt lời, một bóng trắng thoáng hiện, chỉ một cầu thang phía dưới tấm ván nói: “Phía dưới này có một cửa ngầm, là đường đi đến cửa tầng hầm dưới đất“.
Tôi nghe vậy liền hỏi cô ấy: “Lý Phong ở đâu?”
Không ngờ Martha lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết, tôi không cảm5nhận được bọn họ ở đâu cả...”
Tôi vừa nghe vậy liền nói với Đinh Nhất: “Vậy trước tiên chúng ta đi xem tầng hầm này rồi tính”. Chúng tôi đẩy cửa tầng hầm ra, phía dưới như một thế giới khác... Nơi này được gọi là tầng hầm nhưng thực ra chính là một tầng ở phía dưới. Khắp nơi được bày bàn đánh bạc và mạt chược, giống như một sòng bạc3nhỏ dưới lòng đất. Bây giờ chỗ này rất bụi bặm, nhưng không khó nhìn ra ở thời kỳ hưng thịnh, nó đã muốn hồng nghìn tía thế nào... Tôi nhìn sang cũng không thấy Lâm Hải và Lý Phong, vì vậy liền hướng về phía mờ tối trong tầng hầm kêu lớn tên Lý Phong.
Sau khi kêu mấy tiếng, đột nhiên tôi nghe thấy chỗ sâu nhất trong tầng hầm truyền tới tiếng kêu cứu. Tôi và Đinh Nhất liền chạy qua, lại thấy Lý Phong đầy máu đang té dưới đất...
Mặc dù nhìn qua thấy Lý Phong bị thương rất nặng, nhưng khi tôi chạy tới thì phát hiện thực tế anh ta chỉ bị trầy da, cũng không nghiêm trọng như Lưu Minh. Lý Phong nhìn thấy chúng tôi, theo bản năng muốn né tránh, tôi lại phải lập tức | trấn an anh ta nói: “Đừng sợ, tôi tới cứu anh, Lâm Hải đâu?”
Lý Phong chỉ ra phía sau một bàn mạt chược, nhưng rất lâu không nói nên lời... tôi lập tức nhìn sang, nhất thời lộp bộp một chút, chỉ thấy Lâm Hải tứ chi bị vặn gãy, lồng ngực bên phải bị thủng, nếu không phải là tôi không cảm giác được tàn hồn của ông ta, thì thật sự không nghĩ ông ta còn sống.
Mặc kệ ông ta là người tàn ác thế nào đi nữa, bây giờ chúng tôi cũng không thể trơ mắt nhìn ông ta chết, vì vậy lại gọi 120... Với tình hình của Lâm Hải bây giờ, chúng tôi không dám đụng vào ông ta, chỉ sợ làm người tắt thở.
Lần này, nhân viên cứu thương không thể không cùng chúng tôi vào mạng người đi, bởi vì chúng tôi thực sự không dám động vào lão Lâm. Đừng nói chúng tôi, ngay cả nhân viên 120 lúc thấy ông ta cũng sửng sốt mất mấy giây mới nhanh chóng đưa người lên bằng ca.
Lúc chúng tôi tới bệnh viện, cảnh sát đang trao đổi tình hình với chú Lê, sau khi bọn họ nhìn thấy lão Lâm thì tất cả đều hoảng sợ lặng im. Lão Lâm đã được cấp cứu, tính mạng vẫn giữ được, nhưng từ đây cũng đã thành người tàn phế, không bao giờ đứng lên được nữa.
Lưu Minh vì được cứu chữa kịp thời nên cũng không nguy hiểm đến tính mạng, Lý Phong cũng không có gì đáng ngại, cả người anh ta bị thương đều do cùng lão Lâm xô xát, vô tình bị mũi dao vạch vào. Thật ra, nếu không phải bọn họ đã mấy ngày không ăn cơm, cũng không đến nỗi không đánh lại được một ông lão sáu mươi tuổi.
Sau này chúng tôi đến bệnh viện thăm họ mới biết, tính ra trong một tuần kia cũng không phải bọn họ không được ăn gì, nhưng bọn họ ăn đều là socola Nga đã quá hạn được tìm thấy ở tầng hầm... Mặc dù đã cứng như đá, nhưng dẫu sao cũng giữ lại được mạng nhỏ.
Bởi vì hai người họ tố cáo, hơn nữa lão Lâm cũng thành thật khai báo tội ác năm đó, cuối cùng bí mật về tòa cao ốc Nga bị ma quỷ lộng hành hai mươi mấy năm cũng được sáng tỏ. “A Ngốc, A Dưa xông vào nhà ma” đã hé lộ án mạng hai mươi mấy năm về trước nên càng nổi tiếng. Mặc dù Lý Phong và Lưu Minh phải chịu nhiều sợ hãi, nhưng cũng nổi tiếng hơn trước.
Vì thế, sau khi bình phục, bọn họ tới nhà cảm ơn chú Lê, như họ nói thì công ty là công ty, bọn họ là bọn họ, nếu không có chúng tôi thường nghĩ cứu giúp, có lẽ bọn họ đã thành ma mới của tòa cao ốc Nga. Dĩ nhiên, bọn họ tới cũng còn có mục đích khác, đó là muốn mua của chú Lê ít bùa chú để bảo vệ tính mạng, dẫu sao họ cũng vẫn phải đi “hung trạch” để thám hiểm... Chú Lê mê tiền, thấy bọn họ muốn mua bùa chú, dĩ nhiên là rao bán cho họ một tập dày toàn “Linh phù”, nhưng đồng thời cũng cảnh báo họ, sau này không nên liều lĩnh đi những nơi như vậy nữa, nếu phát hiện tình hình không ổn, phương pháp tốt nhất để bảo vệ tính mạng là chạy!
Nói đến Martha và Tiết Vũ, chúng tôi cũng làm người tốt tới cùng, từ bệnh viện về, buổi tối hôm sau liền mở đàn siêu độ cho họ, dẫu sao cũng coi như thù lớn đã báo, cho nên bọn họ cũng ra đi thoải mái...
Ngày đó chúng tôi làm phép xong thì rời đi, tôi còn quay đầu nhìn lại tòa cao ốc Nga, trong đầu nghĩ một tòa cao ốc lớn như vậy, đồng thời kiến trúc cũng cao cấp, nếu như muốn mua thì không biết có thể mua bao nhiêu tiền? Chú Lê thấy tôi quay đầu về, thèm thuồng nhìn tòa cao ốc, liền vỗ vai tôi nói: “Đừng nằm mơ giữa ban ngày, cháu biết mảnh đất này, chính quyền thành phố đã bỏ ra bao nhiêu mà vẫn không mua được không?”
Tôi nghi ngờ lắc đầu nói: “Không biết... Bao nhiêu ạ?”
Chú Lê liền giơ một ngón tay...
“Mười triệu?” Tôi dò hỏi.
Chú Lê nghe xong liền quơ ngón tay nói: “Mười lần số đó.”
“Một trăm triệu? Có nói quá không thế?” Tôi hoảng sợ không khép miệng lại được. Chú Lê giải thích cho tôi: “Không hề nói quá. Vị trí địa lý của tòa cao ốc này ở trung tâm thành phố, ban đầu quy hoạch khu này, vị trí này vô cùng trọng yếu, liên quan đến toàn thể khu quy hoạch. Nếu cái tòa cao ốc to lớn này cứ đặt ở đây, thì bên cạnh biết thiết kế thế nào? Chẳng lẽ theo kiến trúc của nó? Không thể chứ? Tóm lại bất kể thiết kế thế nào cũng không ổn.”
“Những chuyện quy hoạch thành phố kiểu này, từ nhân không phải chỉ có thể phối hợp theo thôi ư?” Tôi không sao giải thích được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...