Người Tìm Xác

Đến tận sau 11 giờ đêm, căn phòng ở tầng mặt của người gác cổng mới tắt đèn. Tôi biết đây là lúc chúng tôi có thể lên vào, nhưng vì căn phòng kia ở ngay2cửa chính của tòa cao ốc này, nên muốn không đánh động đến người gác cổng thì hơi khó, đặc biệt là chúng tôi có tới ba người.

Cuối cùng tôi quyết định để Đinh Nhất vào5trước một mình, anh chàng này đi giống như mèo vậy, im lặng không tiếng động, bản lĩnh mở khóa không ai có thể địch nổi, không bằng để anh ta vào trước, sau đó lẻn6tới hành lang phía Đông cách xa phòng ngủ của người gác cổng. Đến lúc đó Đinh Nhất sẽ mở một cửa sổ từ bên trong, tôi và chú Lê sẽ nhảy vào qua cửa sổ5đó.

Lên kế hoạch xong, chúng tôi tiến vào sân trước. Điều này không khó, trong ba người chúng tôi, người có thể dùng tay không bẻ cong được lan can ngoài Đinh Nhất ra thì còn3ai? Thế là anh ta lại dùng sức bẻ cong hai thanh sắt lúc trước đã từng bị hai người Lưu Minh bẻ sang hai bên, đến khi tạo thành khe hở để người to béo như chú Lê cũng có thể chui vừa mới dừng lại.

Sau đó ba người chúng tôi nối đuôi nhau đi vào, nép vào bờ tường đi đến gần tòa cao ốc. Lúc này tôi phát hiện, trong sân rất nhiều cỏ dại, có cả cỏ già khô héo lẫn cỏ tươi mới mọc, hẳn rất lâu rồi không có người cắt cỏ dại.


Để không phát ra tiếng động, chúng tôi tận lực đi nhẹ nhàng, sợ đánh thức người gác cổng và đánh động người đi đường. Dẫu sao nếu để người qua đường nhìn thấy, đêm hôm khuya khoắt, ở trong sân một ngôi nhà có tin đồn ma quỷ có người đi lại, là một chuyện rất đáng sợ... Sau đó tôi và chú Lê đến bên một cửa sổ phía Tây chờ sẵn ở đó, chờ Đinh Nhất đột nhập thành công, sẽ đến trước cửa sổ gõ ba cái, sau đó mở cửa sổ để chúng tôi vào. Với tài nghệ của Đinh Nhất, chúng tôi không quá lo lắng, ngay đến cả hai đứa như Lưu Minh và Lý Phong cũng có thể vào thì huống gì là Đinh Nhất? Nhưng chẳng hiểu sao chúng tôi chờ ở cửa sổ rất lâu cũng chưa thấy Đinh Nhất ra tín hiệu.

Vì vậy tôi sốt ruột nói với chú Lê: “Không phải Đinh Nhất gặp phải người canh cổng đẩy chứ?”

Chú Lê lắc đầu: “Không biết nữa... Thân thủ của Đinh Nhất rất nhẹ, nếu nó không muốn cho người khác nghe thấy tiếng thì người bình thường nhất định không nghe được đâu, trừ phi người gác cổng này không phải là người bình thường.”

Nghe chú Lê nói thế, trong lòng tôi đột nhiên hơi khẩn trương, sông to biển lớn thế nào chúng tôi cũng đã từng vượt qua, sao có thể thua trong tay một người gác cổng được? Đương lúc tôi đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên tôi cảm thấy mắt mình hoa lên, đôi mắt như sói của Đinh Nhất đập vào mắt tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện cửa sổ đang từ từ mở ra từ bên trong, sau đó Đinh Nhất thò đầu ra nhìn về phía chúng tôi. Lòng tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm, tôi đỡ chú Lê mập mạp lên trước, sau đó tôi cũng nhanh chóng chui qua bệ cửa, nhẹ nhàng nhảy vào trong. Bởi vì sợ phát ra tiếng bước chân, nên chúng tôi đã chuẩn bị mỗi người một đôi giày vải mềm... Khi chúng tôi đã thực sự vào trong tòa cao ốc Nga trông bề thể tráng lệ này mới phát hiện, thì ra bên trong cũng rất tráng lệ. Tối nhỏ giọng nói với chú Lê: “Nơi này không giống trường học nhỉ?” Chú ấy cũng đồng ý với quan điểm của tôi: “Giống một khách sạn hơn...” Tôi nghĩ thẩm, nơi này đâu chỉ giống khách sạn, công dụng ban đầu chắc chắn là để làm hộp đêm, hay câu lạc bộ gì đó giống như những hội sở cao cấp bây giờ vậy. Hơn nữa nhìn cách trang trí bên trong, chắc chắn tại năm đó đây là một nơi khá cao cấp.

Tôi vừa đi vừa không nhịn được tặc lưỡi, thật không hiểu sao, tòa cao ốc tốt như vậy lại để không hơn hai mươi năm, thể chẳng phải quá lãng phí à? Với vị trí địa lý như tòa cao ốc này, đừng nói là một tòa cao ốc, để một mảnh đất trống không dùng đến suốt hơn hai mươi năm cũng đã tổn thất vô cùng rồi...

Chú Lê lấy la bàn ra xem, vẫn không có phản ứng gì, trước mắt thì ở đây vẫn bình thường. Nhưng Đinh Nhất đột nhiên mở nắm tay ra, trong tay anh ta có một cái điện thoại iPhone.


“Cái này ở đâu ra vậy?” Tôi nhỏ giọng hỏi.

Đinh Nhất chỉ vào hành lang, nói: “Ở chỗ cạnh cửa kia, vừa rồi vì nhặt nó nên tôi mới chậm như vậy.” Lúc này tôi mới nhớ ra vừa rồi Đinh Nhất chậm hơn so với chúng tôi nghĩ một chút, thì ra là bởi vì nguyên nhân này! Tôi lập tức cầm lấy chiếc điện thoại định xem thử, đáng tiếc nó đã hết pin.

Không biết làm gì hơn, chúng tôi đành lục soát những căn phòng gần đó một lượt trước đã, để xem nơi này ngoài một cái điện thoại di động ra, còn có gì khác không. Nhưng chúng tôi nhanh chóng phát hiện, tất cả những căn phòng này đều khóa cửa, mặc dù Đinh Nhất có thể mở khóa, nhưng mở từng căn như vậy mất rất nhiều thời gian.

Tôi tính đơn giản, nguyên một tầng có hơn hai mươi căn phòng, nếu muốn tìm một lượt cả tòa cao ốc này, thì thời gian một đêm chắc chắn không đủ, thế nên chúng tôi đi tìm căn phòng Lưu Minh bị giam trước, xem có phát hiện được đầu mối gì không.

Căn cứ vào video livestream, chúng tôi biết được đúng số phòng và nhanh chóng tìm được căn phòng lúc đó, chính là phòng 1012. Đẩy cửa một cái, tôi phát hiện căn phòng này cũng khóa, nhưng lúc Lưu Minh làm livestream, rõ ràng căn phòng này mở...


Bây giờ có suy nghĩ nhiều cũng vô ích, trước hết cứ vào xem đã, vì vậy Đinh Nhất dùng dụng cụ mở khóa mang theo người để mở khóa cửa. Chúng tôi đi vào xem thì thấy căn phòng này bẩn hơn trong hành lang rất nhiều, bụi bặm bám đầy đất, mỗi bước chúng tôi đi, bụi lại bay tung tóe... Căn phòng này chắc phải đến hai mươi năm không có người quét dọn.

Đinh Nhất vào phòng, dùng đèn pin trong tay soi xuống đất, muốn xem có dấu chân lưu lại không, kết quả phát hiện, ngoài rất nhiều dấu chân, còn có một dấu vết giống như vết tích kéo một vật. Những dấu vết này kéo dài từ dưới đất đến tường, cuối cùng tới góc phòng...

Tôi giật mình: “Đây là tình huống gì? Có người bị ma quẳng lên tường ư?” Chú Lê nghe tôi nói, mặt cũng trầm xuống: “Tuy bây giờ nơi này trông rất bình thường, nhưng bầu không khí ở đây khá lạ, nhất định trước đó đã xảy ra chuyện gì rồi.” Tôi dùng đèn pin trên điện thoại soi bốn phía, muốn xem xem, trừ một ít dấu vết để lại trên bụi, thì còn dấu vết gì khác không... Đột nhiên, tôi thấy một vật đen sì nằm lẳng lặng ở góc Đông Nam của căn phòng, tôi đi tới cầm lên xem thì thấy đó là một chiếc mũ bóng chày.

Nếu tôi nhớ không nhầm thì đã thấy cái mũ này do Lưu Minh đội trong video livestream. Giờ cái mũ này ở đây, nhưng người thì không thấy. Tôi đưa cái mũ cho chú Lê, chú nhận lấy và nói: “Thế nào? Cháu có cảm giác được gì không?” Tôi lắc đầu: “Không cảm nhận được gì ạ, tối thiểu thì quanh đây không có thi thể... Hay là Lưu Minh và Lý Phong đã tự mình rời khỏi đây rồi?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui