Người Tìm Xác

Ở nơi quỷ quái này, cho dù đi hướng nào, cảnh vật xung quanh đều y như nhau, thật sự không dễ phân biệt phương hướng. Lúc này A Quảng lấy la bàn trên người ra, muốn tìm lại tuyến đường trước đó của chúng tôi, nhưng nhìn rồi mới phát hiện, la2bàn đã bị hỏng!!

Tiếp theo anh ta vội bảo những người khác cũng thử kiểm tra lại la bàn của mình còn dùng được hay không, kết quả thấy đều có vấn đề giống vậy, kim la bàn quay loạn xạ không chịu khống chế.

Có điều dù bây giờ chúng tôi đã mất5phương hướng, nhưng cũng không cần quá căng thẳng, bởi vì diện tích hòn đảo này không lớn, coi như hiện giờ tạm thời chúng tôi không phân biệt được phương hướng, nhưng chỉ cần đi mãi về cùng một hướng, nhất định có thể đi đến đối diện thung lũng, đến lúc6đó kiểu gì cũng có thể đi ra ngoài.

Chỉ là lúc này bất ngờ xuất hiện muỗi khổng lồ thật sự làm người ta hơi đau đầu... Trên đời này sao lại có thể có con muỗi to như vậy? Là giống loài mới hay là lưu lại từ thời kỳ thượng cổ5đây?

May là giờ chúng tôi đã tìm được loại cây thuốc có thể đuổi muỗi này rồi, xem như có thể đối phó những con vật to đùng đó, nếu không đám người chúng tôi cũng đều bị hút thành thấy khô cả thôi! Nghĩ đến đây tôi nghi ngờ nói: “Nơi này3không có động vật gì lui tới có thể nào là vì những con muỗi khổng lồ đó không?”


Wulan gật đầu: “Có khả năng, động vật gặp phải cuộc tấn công như vậy tuyệt đối là không có đường sống... Thời gian dài, trong thung lũng cũng không còn động vật cỡ lớn khác.”

Tôi tiếp lời: “Vậy nghĩa là chúng ta cũng sẽ không gặp thú dữ cỡ lớn nào nhỉ? Tôi đoán ở đây trừ sâu ra cũng cũng chẳng có con nào khác.”

Nhưng vừa nghe tôi nhắc đến sâu, vẻ mặt của Wulan hơi mất tự nhiên, anh ta nói cho chúng tôi biết: “Trong rừng nhiệt đới, thông thường sâu còn nguy hiểm hơn so với dã thú, vừa rồi chúng tôi gặp phải muỗi, rất có thể là bởi vì trong thung lũng không có thiên địch, cho nên mới tiến hoá thành kích cỡ lớn như vậy.”

Tôi biết Wulan không phải muốn làm người nghe sợ hãi, nếu như muỗi ở đây đều to như thế, vậy những côn trùng khác thì sao? Nghĩ thôi cũng đã cảm thấy da đầu râm ran rồi. Bây giờ chúng tôi còn mất phương hướng, nếu đi lung tung, có thể nào đụng phải thứ khác càng đáng sợ hơn hay không đây?

Hiện tại vấn đề đội tìm kiếm này gặp phải đã không còn đơn giản là có thể tìm thấy máy bay mất tích hay không nữa, mà vấn đề là đoàn người chúng tôi có thể an toàn rời khỏi đây hay không. Nhưng càng là lúc này chúng tôi càng không thể hoảng, Wulan và A Quảng đều có kinh nghiệm cứu hộ dã ngoại vô cùng phong phú, cho nên dù hiện giờ chúng tôi gặp vấn đề khó nhằn vượt ngoài dự đoán, nhưng điều này cũng không có nghĩa chúng tôi nhất định không thể an toàn rời khỏi đây.

Sau đó bọn tôi bàn bạc sơ qua, theo kinh nghiệm sinh tồn ở dã ngoại của Wulan và A Quảng, họ nhanh chóng tìm thấy phía bắc thông qua hướng phát triển của thực vật và mặt trời ở trên đầu...

Việc chúng tôi phải làm chính là quay lại đường cũ. Vì bọn muỗi vừa rồi gặp phải đã không còn được coi là vấn đề với chúng tôi nữa, như vậy xem ra, vẫn nên quay lại đường cũ thì hệ số nguy hiểm sẽ nhỏ đi một ít. Sau đó Wulan còn gom thêm nhiều thảo dược đuổi muỗi, sau đó vắt chất dịch vào bình nước mọi người đem theo người, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào... Vì thể đoàn chúng tôi tìm được phương hướng theo phía bắc mà nhóm Wulan phân biệt ra, vòng trở lại đường cũ.

Nhưng ở trong rừng cây nhiệt đới rậm rạp này, muốn tìm được con đường nhỏ mà chúng tôi đã vạch ra thật sự quá khó khăn. Rơi vào đường cùng, chúng tôi chỉ có thể dựa vào phương hướng vạch đại ra một con đường nữa. Vì vậy, chúng tôi lại bắt đầu đi bộ trong rừng cây một cách nhàm chán... Tay mơ như tôi vẫn luôn đi ở giữa, đằng trước có nhóm Wulan mở đường, đằng sau có nhóm đội trưởng Trịnh hộ tống, tôi chỉ cần cắm đầu cắm cổ đi là được.


Tuy nhiên, đi bộ giữa rừng cây khắp nơi đều không có tiếng động thật sự rất dễ làm người ta sinh ra lo âu, đặc biệt là vừa nãy mọi người còn mới trải qua những phút kinh hoàng... Tôi đã nghe thấy vài đồng đội của A Quảng rầm rì bàn luận, một khi ra khỏi thung lũng, bọn họ sẽ lập tức gọi thuyền đánh cá tới đón chúng tôi.

Thực ra tôi có thể hiểu được tâm trạng của họ, suy cho cùng ai cũng không có nghĩa vụ phải vì cứu người khác mà thể mạng mình vào. Hơn nữa hoàn cảnh ở đây đích thực rất kỳ quặc, không giống rừng cây nhiệt đới bình thường, dường như bất kể là từ môi trường sinh thái hay khí hậu đều riêng một mình nó, có khác biệt rất lớn với bên ngoài thung lũng.

Hơn nữa, trước đây Đinh Nhất đã nghi ngờ thung lũng này có thể là do con người khai phá ra, điều này khiến người ta không thể không liên tưởng đến rất nhiều năm trước, có phải ở đây có nền văn minh thất lạc nào đó hay không? Hoặc là đối với người cổ đại, thung lũng này có tác dụng gì đó mà chúng tôi không tưởng tượng được thì sao?

Tại lúc tôi đang mải mê suy nghĩ thì nghe thấy Wulan ở đằng trước đột nhiên kêu lên kinh ngạc, người phía sau nghe được đều chạy lên trước, phát hiện bên trên một thân cây to trước mặt chúng tôi lại có một thứ giống như kén nhộng!!

Thứ này sắp hoá bướm à?” Tôi giật mình nói. Tất cả mọi người đều bị cái kén nhộng cao bằng người này doạ sợ ngây ra, sau khi gặp được muỗi khổng lồ tập kích trước đó, tôi chẳng nghi ngờ gì nếu cái này sẽ bay ra một con bướm khổng lồ đâu... Nhưng sự việc lại không phát triển theo tình tiết mà tôi nghĩ, chỉ thấy cái kén nhộng to kia như nghe thấy tiếng của chúng tôi, khẽ đung đưa một chút. Lúc này một đàn em cao to đen hôi của A Quảng to gan bước lên trước vài bước, muốn xem thử rốt cuộc là cái gì.

“Trong kén nhộng có người...Đinh Nhất ở một bên lờ mờ nói.


Lời anh ta vừa thốt lên lập tức dấy lên một loạt tiếng ồ, lúc này cậu trai cao to đen hôi đi đến gần kén nhộng cũng đột nhiên chạy về nói: “Thử bị bọc bên trong đó có thể là Pupe mà hồi sáng tìm không thấy! Tôi nhìn thấy bên ngoài kén nhộng lộ một đoạn dây thừng leo núi của chúng ta...”

Cậu cao to đen hôi vừa dứt lời, cái kén nhộng như đồng ý với lời cậu ta, lại khẽ đung đưa chút nữa! Mọi người thấy thế đều lập tức nghĩ cách cứu người, nhưng càng gấp càng dễ làm sại, đặc biệt là mấy người Wulan, còn muốn trực tiếp dùng tay kéo kén nhộng xuống.

Viên Mục Dã thấy vậy vội vàng ngăn cản bọn họ: “Mọi người đừng vội, mọi người có nghĩ tới làm sao Pupe lại biến thành như thế này hay không?” Một câu của cậu ta lập tức nhắc nhở mọi người, thật vậy, thằng nhãi này sao lại tự làm mình thành ra như thế đây? Nhìn từ bề ngoài cái kén nhộng này, chắc hẳn là thứ gì đó phun tơ bao cậu ta thành như vậy. Có thể bao một người sống lớn đùng thành kén tằm, con sâu kia lớn đến chừng nào hả??

Lúc này Viên Mục Dã từ từ đến gần kén nhộng to, tôi thấy cậu ta còn dám đi qua, trái tim vọt lên đến tận cổ họng, nghĩ thầm tên nhóc này có mang công vụ trên người, tuyệt đối đừng tuỳ tiện mạo hiểm à! Nếu không quay về tôi làm sao giải thích với Bạch Kiện được?!

Có điều Viên Mục Dã cũng không ngốc, cậu ta chỉ nhẹ nhàng đi đến bên dưới kén nhộng, sau đó cẩn thận nhìn thứ tơ màu trắng bên ngoài, tiếp theo lập tức chạy về nói với mọi người: “Rất giống tơ nhện...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui