Người Thừa Kế Hào Môn


Điên rồi! Chắc chắn là Trần Bình điên rồi! Đó là nơi anh ta có thể tới sao? Anh ta không nhìn thấy, ở bãi đỗ xe đó đều là xe mô-tô BMW sao? Anh ta định tới đó làm gì? Giang Uyển vô cùng sốt ruột, bước nhanh đuổi theo, rất sợ Trần Bình sẽ làm chuyện dại dột.

Lúc này, trong lòng Trần Bình cảm thấy bức bối.

Lướt nhanh trong làn gió đi tới bãi đỗ xe, liền đẩy một nhân viên lái thuê ra, giành | lấy chiếc mũ bảo hiểm trong tay anh ta.

Sau đó, trong ánh mắt chăm chú của hơn 100 người.

Một tay Trần Bình đang cầm mũ bảo hiểm, giang rộng hai tay, khóe miệng nhếch lên lạnh lùng nở nụ cười vô cùng kiêu ngạo, chỉ vào những chiếc xe mô-tô BMW được đỗ kín trêи bãi đỗ xe, hét lên với Giang Uyển đang chạy tới chỗ mình và cả Tào Quân: “Giang Uyển! Trần Bình tôi, hôm nay sẽ cho cô thấy, ở đây, tất cả những chiếc xe mô-tô BMW mà cô nhìn thấy, đều là tôi mua!”

| Giọng nói như tiếng sấm rền, vang lên bãi đỗ xe.

“Còn cả nơi này, khách sạn Khải Hoàn Môn, tôi vừa bỏ ra hơn 60 nghìn tỷ, để mua lại!”

“Còn nữa, không phải cô vẫn luôn cho rằng tôi là tên vô dụng, chỉ biết giao đồ ăn sao, vậy tôi nói cho cô biết, nửa tháng trước, tôi đã bỏ ra hơn 30 tỷ công ty giao đồ ăn Chạy Chân! Nó cũng là của Trần Bình tôi!”

| Trần Bình rất kϊƈɦ động, gần như là gào thét lên! Tào Quân chau mày, ánh mắt chớp chớp.

Giang Uyển ngây ra, sau đó vô cùng tức giận xông tới, vung một cái tát thật mạnh lên mặt Trần Bình, mắng: “Trần Bình, đủ rồi đấy! Rốt cuộc anh định làm gì? Nhất định phải mất mặt trước nhiều người như vậy anh mới vui vẻ sao?”

Cô thật sự sắp tức đến phát điên! Sao lại có thể như vậy, sao Trần Bình lại trở nên nông nỗi này.

| “Anh đừng làm bậy nữa, anh đi về cho tôi! Đi về!”

Giang Uyển tức giận đến mức suy sụp rồi òa khóc, đẩy mạnh Trần Bình.

| Khoảnh khắc ấy, trông Trần Bình thảm hại như một tên hề.

Anh giương mắt nhìn Giang Uyển mất kiểm soát trước mặt mình, tàn nhẫn tát lên mặt anh, đẩy mạnh anh ra, mắng chửi anh một cách thậm tệ.

Hơi thở nặng nề, Trần Bình không biết mình đang làm gì.

| Mấy chục người vây quanh nhìn, như thể đang xem kịch, chỉ chỉ trỏ trỏ Trần Bình.


“Mọi người mau nhìn xem, người đàn ông đó điên rồi, chắc mắc bệnh ảo tưởng.”

“Nếu là tôi, bây giờ chắc chắn đã tìm lỗ mà chui xuống rồi.”

Một đám người đang dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Trần Bình và Giang Uyển, rất phức tạp, cũng rất thực tế.

Đúng lúc này, vài tên xã hội đen lưu manh chạy tới từ bãi đỗ xe.

Người dẫn đầu là một người đàn ông xăm mình, vẻ mặt và bộ dạng hung dữ, chỉ vào Trần Bình rồi hét lên: “Con mẹ mày, mày chính là Trần Bình phải không?”

| Trần Bình ngây ra, vội kéo Giang Uyển ra sau người mình, chau mày, nói: “Các cậu là ai?”

Anh không quen đám người này, thế nhưng anh có thể cảm nhận được, bọn họ không hề có ý tốt.

“Mày không cần biết bố mày là ai, hôm nay anh Hổ đã ra lệnh, phải cho mày một bài học! Đánh nó cho bố mày!”

Bàn tay to lớn của gã đàn ông xăm mình vừa vẫy, 4 5 tên xã hội đen liền xông lên, túm lấy Trần Bình đánh đấm dữ dội.

| Trần Bình kháng cự lại, thế nhưng vì anh lo cho Giang Uyển, liền để đối phương ghì lên mặt đất đấm đá dữ dội ngay sau đó.

| Trần Bình ôm đầu, khom lưng lại, cảm nhận được những cú đấm đá tới tấp như hoa lệ rụng trong cơn bão.

| Giang Uyển bị đẩy ra, thấy Trần Bình bị đánh, gào khóc xông lên: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!”

Cô nhào lên phía trước cơ thể Trần Bình, giống như con chim ưng bảo vệ cho chú gà con, che chắn cho Trần Bình phía sau người mình.

Khung cảnh vô cùng hỗn loạn.

Trong mấy tên xã hội đen, có một tên xấu xí, đôi mắt bỗng lạnh lùng.

Sáng loáng! Hắn ta lôi một con dao gấp từ trong túi ra, sau đó xông thẳng lên, đâm vào phía Trần Bình! Thế nhưng mũi dao đã bị đâm lệch! Hoặc là, khung cảnh quá dữ dội! Phụt! Con dao gấp liền đâm thẳng vào bụng Giang Uyển! | Những giọt máu đỏ tươi, nhanh chóng nhuốm đỏ chiếc áo sơ-mi trắng của Giang Uyển.

Rầm! Giang Uyển ôm bụng, cơ thể cũng khuỵu xuống, đôi mắt ngấn lệ.

Trần Bình sững sờ! Anh vẫn đang nằm trêи nền đất, ngây | ra nhìn Giang Uyển ngã xuống vũng máu! Giây phút ấy, anh đã ngừng thở, trái tim cũng ngừng đập.


“Uyển Nhi! Vợ!”

Trần Bình gào lên như phát điên, xông tới, ôm lấy Giang Uyển, ra sức ấn vào bụng cô, “Đừng sợ, không sao đâu không sao đâu!”

| Đôi môi Giang Uyển trắng bệch trong phút chốc, từng lớp mồ hôi lạnh nhễ nhại trêи trán.

Đau! Mấy tên xã hội đen, lúc này cũng | hoảng hốt, không kịp nghĩ ngợi, liền vội vàng bỏ chạy.

| Hiện trường, vô cùng hỗn loạn, rất nhiều người chụp ảnh, gửi video, nhưng không có ai gọi điện thoại.

Tào Quân đuổi theo, nhưng rất nhanh sau đó lại quay lại, mau chóng gọi điện thoại: “Alo, khách sạn Khải Hoàn Môn, có người bị thương, các người hãy mau chóng đến cứu người, nhanh lên!”

.

| Trần Bình không kịp nghĩ ngợi, bế Giang Uyển dậy, điên cuồng xông ra khỏi | bãi đỗ xe, chặn một chiếc xe ta-xi lại, gào lên với tài xế: “Bệnh viện, mau đến bệnh viện!”

| Tài xế cũng không hoảng loạn, tăng | tốc ngay lập tức, đến thẳng bệnh viện.

| Thế nhưng, đang là giờ cao điểm buổi tối, trêи đường vô cùng ách tắc! Không còn thời gian nữa rồi! Trần Bình bế Giang Uyển xuống xe, chạy như điên suốt quãng đường! Máu tươi trêи bụng Giang Uyển nhuốm đỏ chiếc áo may ô và cánh tay của Trần Bình.

“Bác sĩ! Bác sĩ! Cứu người, mau cứu người!”

| Bệnh viện nhân dân thành phố Thượng Giang, Trần Bình xông vào, quỳ trêи sàn nhà, lớn tiếng gào thét! | Mấy nhân viên y tế ở phòng cấp cứu, vội vàng xông ra, đẩy giường bệnh, đưa Giang Uyển vào phòng cấp cứu.

Mười mấy phút sau.

Trần Bình ngồi liệt xuống hành lang bên ngoài phòng cấp cứu, tâm trạng hoảng loạn đến đỉnh điểm, vò đầu, không ngừng | lẩm bẩm: “Không sao đâu, chắc chắn sẽ ổn thôi.”

| Còn lúc này, mẹ vợ Dương Quế Lan và bố vợ Giang Quốc Dân, cũng nghe tin liền từ nhà vội đi tới.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy, sao lại phải cấp cứu?”


| Dương Quế Lan sốt sắng như cá nằm trêи thớt, liền chạy qua trước mặt Trần | Bình, đứng ở cửa phòng cấp cứu nhìn ngó.

“Trần Bình, đã xảy ra chuyện gì vậy? Cậu nói một câu đi xem nào!”

Giang Quốc | Dân tức giận gào lên với Trần Bình đang ngồi liệt dưới sàn nhà.

Dương Quế Lan định thần lại, vội chạy | tới, lôi Trần Bình đứng dậy, hét lên: “Trần Bình, rốt cuộc là như thế nào, sao Uyển Nhi lại phải vào phòng cấp cứu? Cậu nói đi, cậu mau nói một câu đi!”

Dáng vẻ của Trần Bình như người mất hồn, không nói nên lời.

| Còn lúc này, Táo Quân cũng đã đến, liền xông lên đấm thằng một cú thật mạnh vào mặt Trần Bình, túm lấy cổ áo anh, tức giận mắng chửi: “Trần Bình! Đều là do anh! Tại sao anh cứ phải ra vẻ vậy, tại sao! Còn cả, rốt cuộc những người đó là ai? Anh đã chọc giận ai ở bên ngoài? Giang Uyển mà | có mệnh hệ gì, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!”

Dương Quế Lan vừa nghe thấy là do Trần Bình, lập tức nổi cơn thịnh nộ, tiến lên vung 3 cái tát thật mạnh vào mặt Trần Bình, mắng mỏ: “Trần Bình! Nếu con gái tôi mất, tôi nhất định sẽ khiến cậu phải đền mạng!”

Dương Quế Lan tức giận đến mức huyết áp tăng cao, ôm lấy tim, khó thở loạng chuạng vài bước.

“DÌ, dì không sao chứ?”

Tào Quân nhanh nhẹn, dìu Dương Quế lan ngồi xuống.

| Dương Quế Lan ngồi xuống, cũng không quên chỉ vào Trần Bình chửi: “Cậu…… cậu cút đi cho tôi! Tôi sẽ khiến cho Uyển Nhi ly hôn với cậu! Ly hôn!”

Giang Quốc Dân đứng bên cạnh, vừa vô cùng lo lắng cho tình hình của con gái mình, vừa căm ghét Trần Bình đến đỉnh điểm.

Ông tức giận đến mức thở hổn hển trừng mắt, giận dữ lườm Trần Bình chỉ cúi đầu im lặng, phẫn nộ trách móc: “Đúng là mắt tôi mù, nên mới gả con gái tôi cho một tên vô dụng như cậu! Cậu cút đi! Hãy biến mất khỏi nơi này ngay lập tức!”

.

| Trần Bình ngẩng đầu, nhìn bố mẹ vợ đều đang phẫn nộ đến đỉnh điểm, xin lỗi: “Xin lỗi, là lỗi của con, nếu Giang uyển xảy ra bất cứ chuyện gì, con sẽ một mình gánh chịu.”

| Dương Quế Lan nghe thấy câu này, trong lòng bỗng chốc thắt lại, tiến lên chỉ lên mũi Trần Bình, tức giận khóc lóc măng chửi: “Một thằng vô dụng như cậu, cả ngày chơi bời lêu lổng, chẳng làm được trò trống gì, cứ thích ra ngoài sinh sự, sao con gái tôi lại lấy phải một tên vô udjng như cậu chứ.

Ông trời ơi, tại sao ông lại giày vò tôi như vậy, rốt cuộc tôi đã tạo phải nghiệp chướng gì, mà lại khiến con gái tôi phải ở bên một tên vô lại như vậy.”

“Cậu, và cả con bé tạp chủng kia, cút | ra khỏi nhà họ Giang chúng tôi ngay lập | tức, nhà chúng tôi không có thằng con rể nào như cậu, cũng không có đứa cháu ngoại đó!”

Dương Quế Lan lại một lần nữa tức giận đến mức ngồi khuỵu xuống chiếc ghế dài, ôm ngực thở hổn hển.

Bà mắng chửi rất hung dữ, và cũng rất cay nghiệt.


| Trần Bình nhẫn nhịn.

Bởi vì tất cả đều do anh mà ra.

Tất cả những chuyện ấy, Tào Quân đều đã nhìn thấy, khóe miệng khẽ nở nụ cười lạnh lùng, kϊƈɦ động nhào lên phía trước, đẩy mạnh Trần Bình, bị động trở thành chủ động nói: “Còn không cút? Anh muốn khiến hai bác phải tức chết sao?”

Trần Bình biết mình còn ở đây, cũng khiến hai người họ tức giận.

Thế nhưng anh vẫn không thể yên tâm về Giang Uyển.

Khoảng nửa tiếng sau, cửa phòng cấp cứu được mở ra, bác sĩ bước ra.

| Dương Quế Lan vội vàng tiến lên phía trước, dưới sự dìu dắt của Tào Quân, đôi mắt ngấn lệ, lo lắng hỏi: “Bác sĩ, con gái tôi không sao chứ?”

Bác sĩ gật đầu: “không sao đâu, nếu mà sâu thêm 3cm nữa thì rất khó nói, may mà được kịp thời đưa đến, hãy đi nộp tiền trước đi.”

Dương Quế Lan nghe thấy vậy, sợ hãi hít một hơi sâu, sau đó nắm chặt lấy tay bác sĩ: “Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ.”

Thấy Giang Uyển được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, sắc mặt trắng bệch.

Trần Bình muốn tiến lên phía trước nhìn, thế nhưng lại bị Dương Quế Lan cho một cái tát, mắng: “Cậu còn đứng ở đây làm gì? Chúng tôi không muốn nhìn thấy cậu! Đồ đen đủi!”

Trần Bình đứng nhìn từ xa, xác nhận Giang Uyên đã ổn, liền nói liên tiếp vài câu xin lỗi, rồi mới lặng lẽ quay người rời khỏi.

Ra khỏi bệnh viện, vài chiếc Mercedes-Benz đen hạng s được xếp thành hình chữ nhất (-), dừng ở cửa, hai chiếc đèn pha được mở lên trong màn đêm, trông cực kỳ chói mắt.

| Còn bên cạnh của một chiếc xe trong đó, Kiều Phú Quý mặc một bộ vest đen, chống một chiếc gậy màu đen vàng, khom lưng vô cùng cung kính, chờ đợi.

Sự suy sụp của Trần Bình, đã biến mất trong giây phút bước ra khỏi cửa, thay vào đó là một sự lạnh lùng nghiêm nghị chưa từng có! Sự lạnh lùng nghiêm nghị này, chưa từng xuất hiện trong 7 năm nay.

| Lưng Kiều Phú Quý, càng cúi xuống thấp hơn.

Ông biết, trong giây phút này, cậu chủ nhà họ Trần, đã quay trở lại.

Trần Bình lên xe, vẻ mặt lạnh lùng đến đỉnh điểm, không nhìn thấy chút tâm trạng nào khác, câu đầu tiên đã hỏi: “Người đâu?”

Kiều Phú Quý ngồi bên cạnh Trần Bình, vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Bắt được rồi, trong sân biệt thự.”




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận