Người Thừa Kế Hào Môn


Cho nên rất nhanh đã có người đặc biệt mang phần thưởng thuộc về Trần Bình đưa đến cho anh.
Tất nhiên những người xung quanh cũng nhìn thấy cảnh này, trong ánh mắt của bọn họ hiện lên vẻ kinh ngạc, không nghĩ đến đối phương lại có thể lấy được nhiều bảo vật quý giá như vậy.
Có người vui thì cũng có người buồn, có người hâm mộ những bảo vật này của Trần Bình, thế nhưng cũng có người lộ ra vẻ tham lam.
Dù sao thì không phải ai cũng có thể nhận được những phần thưởng này, chỉ có những tu hành giả có biểu hiện cực kỳ tốt mới có cơ hội nhận được những phần thưởng thuộc bảng tiến giai này.
Mặc dù bọn họ không thể làm gì Trần Bình ở nơi này, nhưng một ngày nào đó Trần Bình cũng sẽ phải rời khỏi sàn dầus sinh tử.

Chỉ cần bọn họ không ra tay bên trong sàn đấu sinh tử, vậy thì sau đó cũng không có ai có thể quản được chuyện sống chết của Trần Bình.
“Nếu như các cậu muốn tiếp tục chiến đấu vậy thì ở lại đây.

Tôi phải đi xem xét trước một chút, sau đó còn phải đi trước tìm một nơi tốt để giải quyết vấn đề chỗ ở cho mọi người.”
Trần Bình thản nhiên giải thích với đám anh em xung quanh, đám nhóc này vẫn chưa được phát huy thực lực của mình, cho nên chắc chắn không muốn rời đi.
Sau khi nghe thấy câu này, mọi người không nhịn được khẽ gật đầu, bọn họ cũng muốn ở trong này vung tay múa chân, thể hiện ra một chút thực lực cường đại của bản thân.
Lúc này, tất nhiên đám người Sự Chấn Thiên cũng ở lại, ai lại buông tha cơ hội được đùa nghịch như thế này chứ?
Trần Bình nhìn một lượt, cái tên Trần Phong Mặc này thực ra cũng có chút háo hức muốn thử.


Nhìn thấy dáng vẻ này của đối phương, Trần Bình lại không nhịn được mỉm cười, nếu đã như vậy ông ta cũng có thể tự mình đi ra ngoài chơi đùa mà.
“Vậy thì đến lúc đó chúng ta sẽ liên lạc với nhau, anh có cần tôi đặt cho anh một gian phòng không?”
Trần Bình cười nhìn thoáng qua Trần Phong Mặc, Trần Phong Mặc có chút ngượng ngùng gật đầu, ông ta cảm giác bản thân như một đứa trẻ, nhất định phải để cho Trần Bình đến chăm sóc mình.
“Nếu như thuận tiện vậy đương nhiên là tốt nhất.

Tôi cũng muốn khiêu chiến thực lực của mình một chút, xem thử rốt cuộc bản thân đã đạt tới cảnh giới nào rồi”
Trên thực tế, Trần Phong Mặc có nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ tới Trần Bình sẽ thể hiện xuất sắc như vậy, vì vậy trong lòng ông ta đã sớm có suy nghĩ muốn khiêu chiến một phen.
Bình thường ông ta vẫn luôn mang theo một đám đệ tử, cho nên nếu chủ động tham gia trong đó thì sẽ có chút ngượng ngùng, hiện tại đương nhiên ông ta muốn thử một chút.
Sau khi Trần Bình chào hỏi mọi người một tiếng, anh lập tức hành động.

Với thực lực của mình, anh rất dễ dàng tìm được một nhà trọ cỡ lớn để ở.
Không bao lâu sau khi Trần Bình đã đi ra ngoài, đã có một đám người đi theo Trần Bình đến nơi này.
Tất nhiên bọn họ cực kỳ coi trọng phần thưởng mà Trần Bình đã nhận được.
Mặc dù không thể ra tay với Trần Bình bên trong sàn đấu sinh tử cực kỳ đáng sợ kia, thế nhưng bọn họ vẫn muốn lấy đi hết tất cả đồ vật thuộc về Trần Bình vào túi.
Phía sau đã có người lén lút theo dõi Trần Bình.
Chính xác mà nói, người mà bọn họ để ý là Cổ Nhạc Nhạc, thuộc hạ của Trần Bình, nhưng bọn họ càng biết rõ, sự tồn tại của Cổ Nhạc Nhạc chính là vì Trần Bình.
Bọn họ cũng đã nhận được nhiệm vụ từ lâu rồi, nhất định phải nhanh chóng làm rõ tất cả những chuyện
có liên quan đến Cổ Nhạc Nhạc và người phía sau cậu ta, tuyệt đối không thể dung túng để đối phương tiếp tục làm càn.

Bọn họ nhất định phải hoàn thành việc này.

Bọn họ biết rất rõ, muốn bắt giặc phải bắt được vua trước, việc mà bọn họ cần phải làm bây giờ rất đơn giản, đó chính là bắt được Trần Bình.
Mà những người khác đi theo Trần Bình lại vì một mục đích đơn giản hơn, bọn họ chỉ muốn có được những thứ trong tay Trần Bình mà thôi.
Trần Bình đi trên đường rất thoải mái, anh cũng không nghĩ đến vậy mà lại có nhiều người lựa chọn đi theo mình như vậy, thậm chí anh còn cảm thấy khá vinh dự.

“Thật sự không ngờ chỉ có một mình tôi vậy mà lại có thể thu hút được nhiều đến như vậy”.
Trần Bình vừa bước đi vừa cảm khái, trên khuôn mặt của anh mang theo vẻ vô cùng ngạc nhiên.
Chẳng bao lâu anh đã tìm được một số nhà trọ cỡ lớn rất tốt, sau khi trải qua lựa chọn, anh đã ký hợp đồng thành công với một nhà trọ trong số đó.
Anh là một người có tiền, cho nên anh không muốn lãng phí thời gian với nhóm người này.
“Nhà trọ này đã được tôi bao hết trong khoảng thời gian tới, tôi không hy vọng sẽ nhìn thấy người khác.

xuất hiện trong địa bàn của mình.

Chuyện mà anh nhất định phải làm được chính là tuyệt đối không được để cho bất kỳ ai đi vào trong.”
Trần Bình lên tiếng thương lượng với chủ của nhà trọ, không bao lâu đã nhận được sự đồng ý của đối phương, dù sao mức giá mà Trần Bình đưa ra quả thực quá cao, hoàn toàn không có cách nào để cho người ta từ chối được.
Ngay sau đó anh ta đã thương lượng thành công vấn đề này với Trần Bình, mà Trần Bình cũng dùng một mức giá không tệ để có được quyền sử dụng nhà trọ.
Đúng lúc này, một đám người đi tới trước mặt Trần Bình, bọn họ trực tiếp bao vây xung quanh Trần Bình, trên khuôn mặt của bọn họ mang theo vẻ cực kỳ khinh thường.
"Tên nhóc thối này, không ngờ cậu lại thú vị như vậy, lại có thể dám đi ra ngoài một mình” “Đúng vậy.

Lấy được nhiều bảo bối như vậy, thể mà còn dám đi ra ngoài một mình, cậu thật là thú vị đấy”.
Mọi người ở bên cạnh không ngừng nói chuyện, trên khuôn mặt của bọn họ lộ ra nụ cười cực kỳ khinh thường.
Nhìn thấy đám người có gương mặt hơi quen này, Trần Bình không nhịn được lắc đầu bất lực.
Năng lực ghi nhớ của anh tương đối tốt, đã sớm nhớ rõ đám người này rồi.

“Tôi biết các người đã từng xuất hiện trên sàn chiến đấu của tôi, giờ đám người các người lại còn muốn chống lại tôi, các người không cảm thấy rất ngu ngốc sao?”
“Tôi tin rằng những người đã xem được phần thể hiện của tôi đều đã biết rõ rốt cuộc thực lực của tôi là như thế nào rồi.

Với trình độ của các người nếu như muốn chống lại tôi, làm như vậy không phải chính là tự chuốc lấy đau khổ cho bản thân sao?”
Trần Bình cười cười nói, cũng không có ý định lãng phí thời gian với đối phương, ngược lại anh còn cảm thấy những người này quá ồn ào.
Nghe thấy câu nói này, sắc mặt của những người khác cũng lộ ra vẻ cảnh giác.
Đương nhiên bọn họ biết Trần Bình không phải là người dễ đối phó.
Đó là lý do tại sao lần này mọi người tập hợp lại, hợp mưu hợp sức quyết định muốn giải quyết Trần Bình.
Nhìn thấy vẻ hoảng sợ trên khuôn mặt của vài người trong số bọn họ, Trần Bình không nhịn được cười lạnh một tiếng.
“Xem ra, đội ngũ của các người cũng không được tính là đồng tâm hiệp lực lắm, tôi chỉ vừa mới nói có mấy câu thôi, vậy mà đã thành công khiến các người tan rã rồi”
Âm thanh chế giễu của Trần Bình cứ thế vang lên, sau khi nghe thấy những câu này, mấy tu hành giả có mặt ở đây đã tức giận đến mức không thể nhịn được, bọn họ vươn tay ra, muốn đánh một quyền về phía Trần Bình, giống như muốn dạy cho đối phương một bài học.
“Nếu như anh đã ngông cuồng như vậy, vậy thì tôi sẽ ra tay dạy dỗ anh một chút, để cho anh biết cái gì gọi là trên người có người, trên trời có trời, không phải ai cũng là người anh có thể đắc tội được.”
Nhìn quyền phong lạnh thấu xương của đối phương, Trần Bình không nhịn được lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, xem ra thực lực của tên nhóc này lợi hại hơn anh nghĩ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận