Người Thừa Kế Hào Môn


Nghe thấy câu nói này, vẻ mặt của Đàm Lãng Phong trở nên vô cùng khó coi.
Thật ra làm sao ông ta lại không biết đạo lý này chứ, nhưng lúc này ông ta không biết mình nên nói cái gì mới có thể làm dịu bầu không khí này lại.
Thật ra, mỗi cửa ải đều có giới hạn thời gian về cấp độ, một khi bọn họ ở trong một cửa ải nào đó quá lâu, bọn họ sẽ bị loại ngay lập tức.
Chỉ cần bọn họ không bị mãnh thú bên trong đó giết chết, vậy thì chắc chắn bọn họ sẽ không chết.
Lần lượt có một số đệ tử đã bị khai trừ, một số người lại lựa chọn tự mình từ bỏ, mà cũng có một số người bị buộc phải chạy ra, không thể nào tiếp tục tiến hành kiểm tra cửa ải tiếp theo.

Đàm Lãng Phong nhìn thấy Trần Bình vượt qua hết cửa ải này đến cửa ải khác, thậm chí lúc này anh.

còn có ý định chinh phục hoàn toàn tháp Lưu Ly, trong lòng của ông ta cực kỳ khó chịu.
Theo ông ta thấy, chẳng qua Trần Bình chỉ là một tên nhóc trẻ tuổi quá đáng mà thôi, có thể có thực lực mạnh đến mức nào chứ?
Thậm chí còn có thể nhảy nhót ở bên trong tháp Lưu Ly một khoảng thời gian dài như vậy.
Mà vào lúc này cũng có một ánh mắt u ám đang nhìn chằm chằm vào bảng xếp hạng trên tháp Lưu Ly.

Anh ta tên là Vân Thiên Lan, là đệ tử mạnh nhất của Vân Âm Tông, thế nhưng lần này anh ta chỉ thành công vượt qua được cửa ải thứ sáu mà thôi.

Vốn dĩ anh ta còn muốn ép buộc vượt qua thêm một cửa ải nữa, nhưng suýt chút nữa đã bị đám yêu thú hung hãn kia xé thành trăm mảnh.
Chính vì chuyện này, anh ta cảm thấy vô cùng bất mãn với việc Trần Bình có thể liên tục xông lên đến cửa ải thứ chín.
“Không phải chỉ là một tên nhóc có chút may mắn thôi sao, cần gì phải hênh hoang đến như vậy.

Tôi tin chắc rằng sau này anh sẽ không thể trải qua những ngày tháng tốt đẹp”
Vân Thiên Lan nói một cách hung ác, một tia oán hận lóe lên trong mắt anh ta, anh ta hận không thể hủy hoại hoàn toàn thanh danh của Trần Bình.
Có một số người chính là như vậy, vừa nghĩ đến việc ai đó sẽ cướp đi danh tiếng của mình, anh ta lại hận không thể lập tức hung hăng chèn ép đối phương một phen.
Giống như Trần Bình nên thành thật chấp nhận sự chèn ép của anh ta, bị anh ta coi thường là chuyện bình thường mới phải.
Thế nhưng nếu như Trần Bình dám chống lại quyền uy của anh ta, vậy thì đó chính là không biết điều.
"Sư huynh cứ yên tâm đi, tên nhóc này đã khiến cho mọi người nổi giận rồi, sau này mọi người chắc chắn sẽ không buông tha cho bọn họ”.
"Thứ gọi là Diệt Thiên Tông chẳng qua cũng chỉ là một tông môn tôm tép nhãi nhép mà thôi, căn bản không cần phải quan tâm nhiều như vậy”

Các đệ tử của Vân Âm Tông đang điên cuồng an ủi Vân Thiên Lan, đương nhiên bọn họ biết tính cách của Vân Thiên Lan, cho nên hoàn toàn không dám nói thêm cái gì hết.
Sau khi nghe được nhiều lời của sư đệ, sư muội như vậy, ngược lại tâm trạng của Vân Thiên Lan đã tốt lên rất nhiều, anh ta lặng lẽ nhìn cảnh tượng này, chờ đợi Trần Bình đi ra khỏi tháp Lưu Ly.
“Chúng ta cần phải bàn bạc rõ ràng về chuyện này một chút, người này không phải là loại dễ đối phó đầu, nếu như để cho bên phía hoàng để biết được tình huống của cậu ta, chắc chắn sẽ không thể ra tay với cậu ta lần nữa.”
Thủ lĩnh của đội quân hộ vệ trực tiếp kéo Đàm Lãng Phong sang một bên, bắt đầu thảo luận xem nên đối phó với Trần Bình như thế nào.
Đối với loại người được gọi là thiên tài này, anh ta hoàn toàn không để trong lòng, anh ta chỉ để ý đến việc liệu đối phương có ảnh hưởng đến tương lai của anh ta hay không mà thôi.
Tin rằng chuyện này sẽ sớm truyền đến bên chỗ của hoàng đế, nếu như không giải quyết đối phương sớm, vậy thì coi như xong.
“Một khi tên nhóc này được hoàng đế coi trọng, vậy thì sau đó coi như xong”
Trong lòng Đàm Lãng Phong cũng thoáng qua một tia hoảng sợ, ông ta không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này.

Chẳng mấy chốc đã có mấy người lần lượt đi ra khỏi tháp Lưu Ly, mà nhóm người này chính là đệ tử của Diệt Thiên Tông.
Muốn đột phá tầng thứ chín ít nhiều gì cũng có phần khó khăn, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc bọn họ trực tiếp xông lên đến tầng thứ tám.

“Thực ra tôi vẫn có thể chơi ở trong đó thêm một lúc, nhưng tôi cảm thấy cho dù tiếp tục đợi ở chỗ đó thì cũng không có ích lợi gì, dù sao tầng cuối cùng cũng hơi khó, tôi là một người tương đối quý trọng mạng sống”.
“Đúng vậy, sở dĩ lý do tôi lãng phí nhiều thời gian ở bên trong như vậy là vì tôi đã khám phá ra bí mật của tòa tháp Lưu Ly này”.
Mọi người thảo luận anh một câu, tôi một câu, giống như mấy học sinh so sánh đáp án với nhau sau khi thi xong.
Nghe được cuộc nói chuyện của đám đệ tử này, những người xung quanh lập tức dựng thẳng lỗ tại tò mò lên, bọn họ cũng muốn biết từ tầng thứ năm trở đi có tình huống như thế nào.
Nghe được có người hiếu kỳ hỏi thăm mình, vẻ khinh thường thoáng qua trên khuôn mặt của đám đệ tử này.
"Bây giờ các người muốn biết bí mật liên quan đến tháp Lưu Ly sao? Ha ha, muốn tay không bắt sói sao? Chuyện này không phải đang nằm mơ sao?”
Mọi người nói chuyện với vẻ hơi khinh thường, bọn họ cũng biết nhóm người này không có ý tốt gì.
Ngoại trừ một số đệ tử vừa nhận được lợi ích lựa chọn rời đi tại cửa ải thứ tám, những đệ tử khác vẫn tiếp tục đột phá xông qua cửa ải.
Vào lúc này, Trần Bình đã đến được tầng thứ chín, cửa ải cuối cùng, trước mắt anh xuất hiện vô số sương mù chỉ trong nháy mắt, vậy mà làn sương mù này còn bao trùm toàn bộ khu vực.
Một tia thận trọng lóe lên trong ánh mắt của Trần Bình khi anh nhìn thấy làn khói này đang cố gắng khiến cho bản thân bị ảo giác.
Anh có thể đoán ra được làn sương mù này sẽ biến thành một con quái thú cực kỳ hung ác.
Ngay sau đó sương mù ngưng tụ, bóng dáng của mãnh thú trực tiếp xuất hiện trước mặt Trần Bình, nhưng không phải như những gì Trần Bình tưởng tượng là chỉ có một con mãnh thú.
Cứ như vậy hai con mãnh thú xuất hiện, đứng ngay trước mặt Trần Bình, nhìn chằm chằm vào anh với vẻ cực kỳ hung dữ.

Hai con mãnh thú này đều có thân hình sự tử cực kỳ to lớn, bọn chúng có bộ lông màu vàng kim, trong mắt mang theo vài tia máu, nhìn cực kỳ đáng sợ.

“Nếu như Sư Chấn Thiên lớn lên giống dáng vẻ này của chúng mày, có lẽ cậu ta đã bị tạo giết từ lâu rồi” Trần Bình không nhịn được chế nhạo một câu.
Đều là sư tử giống như nhau, thế nhưng dáng vẻ của hai con này lại có chút khó mà diễn tả được bằng lời.
Hai con sư tử lao về phía Trần Bình một cách điên cuồng như thể bọn chúng vừa nhìn thấy con mồi ngon lành nào đó.
Trần Bình không chút sợ hãi, vung trường kiếm lao tới.
Người như anh chưa bao giờ biết cái gì là rút lui và né tránh, anh chỉ biết khi đối mặt với kẻ thù thì phải nhanh chóng khiến cho họ biết được sự lợi hại của mình.
Ngay sau đó đã xảy ra một cuộc hỗn chiến giữa Trần Bình với hai con sư tử này, anh cưỡng ép áp chế thực lực của mình, chiến đấu chống lại hai con sư tử này.
Vốn dĩ khi ở trong tháp Lưu Ly, thực lực của anh đã bị áp chế đến mức thấp nhất, hiện tại anh vẫn đang cố gắng áp chế thực lực về mặt thể lực của mình, dường như muốn dùng cứng đối cứng để đối chọi với hai con sư tử này.
Ngược lại biểu hiện của Trần Bình cực kỳ xuất sắc, anh có thể dễ dàng giết chết hai con sư tử này.
Không bao lâu sau hai con sư tử biển thành một luồng sáng như máu biến mất ngay trước mặt Trần Bình, Trần Bình không lựa chọn trực tiếp rời khỏi tháp Lưu Ly mà là lắc lư ở trong đó cực kỳ thoải mái.

Truyện Quân Sự
Anh vẫn còn chưa lục soát tầng thứ chín này, làm sao có thể tùy ý rời đi được.
Trần Bình đã dành ra ít nhất mười phút để liên tục tìm kiếm bên trong, sau đó nhanh chóng nhìn thấy thứ mà anh muốn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận