Người Thừa Kế Hào Môn


Tông chủ cầm cái liềm kia tùy tiện vung vẩy một chút, phát hiện bên trong quả nhiên chứa không ít năng lượng.

"Trong tông môn của chúng ta có rất ít linh khí thế này...!mấy tấm giấy bình thường, nhìn qua không có gì lạ này."
Tông chủ lập tức không biết nên nói gì, dường như ông ta thấy mình đã bay ra khỏi thế giới này Vũ khí của Trần Bình đúng là làm cho người khác phấn chấn.
Đồng thời, bọn họ còn biết trong tay Trần Bình còn có rất nhiều tấm giấy rách thế này.

"Cho dù thế nào cũng nhất định phải lấy lòng Trần Bình! Hi vọng anh ta có thể đạt thành hợp tác."
Đa số người của Kiếm Vân Tông đều coi thương Loan Xuyên Sa, những kỹ năng kia của Loạn Xuyên Sa đối với bọn họ không có tác dụng quá lớn.

Nhưng Trần Bình thì khác, bản lĩnh này của anh hoàn toàn có thể khiến cho năng lực của tông môn tăng lên một tầng.
Đúng lúc này, Loan Xuyên Sa sốt ruột không nhịn được đã tìm tới Kiếm Vân Tông.

Lão ta từng thông báo vào ngọc truyền tin, không ngừng liên hệ Khương Tư Phong, nhưng Khương Tư Phong không trả lời lão.

Trong lòng nóng nảy vô cùng, cuối cùng Loan Xuyên Sa lựa chọn tìm tới tận nơi.

Bây giờ Loạn Xuyên Sa lo lắng không thôi, lão ta sợ đối phương kiếm được chỗ tốt mà quên mình đi.


Trên thực tế thì đúng là như vậy, đám người Vân Doanh Doanh lấy được không ít chỗ tốt, cho nên bây giờ hoàn toàn quên sạch.

đối phương.

"Tông chủ, Loan Xuyên Sa tới xin gặp mặt"
Các đệ tử cũng đi vào báo cáo, bọn họ bị Loan Xuyên Sa làm phiền đến nỗi không chịu được.

Nghe vậy, tông chủ cũng lập tức cho Loan Xuyên Sa vào.

Ông ta muốn biết rốt cuộc cái tên này tới là có chuyện gì.

Loan Xuyên Sa vừa bước vào cửa liền nhìn thấy Khương Tự Phong và Vân Doanh Doanh đứng một bên.

Ngay sau đó lão còn thấy trong tay đối phương cầm một cái liềm.

Rõ ràng là không có người tu hành nào lại đi dùng thứ vũ khí như vậy, với cả cái liềm kia còn tỏa ra khí tức cực mạnh, giống hệt như con dao mổ heo kia.

Cho nên Loan Xuyên Sa hiển rõ đây đúng là thứ mình muốn tìm.

"Không ngờ các người đã thành công lấy được loại vũ khí này, đây chính là bản lĩnh của tộc khắc thần chúng tôi!"
Trên mặt Loạn Xuyên Sa cũng ảnh lên vẻ kiêu ngạo.

Anh ta có nằm mơ cũng không ngờ có một ngày mình sẽ gặp được cường giả dạng này.

Đám người Vân Doanh Doanh đều lộ vẻ nghi ngờ, không biết đối phương có gì đáng tự hào.

Cho dù thứ này là khắc thần thì cũng hoàn toàn chẳng liên quan gì tới Loan Xuyên Sa.

"Không biết lần này ông tìm tới cửa là có việc gì? Tôi cảm thấy cái này cũng không liên quan đến khắc thần lắm đâu."
Vấn Doanh Doanh lạnh lùng nói, mặc dù đối phương vẫn cứ liều mạng nói thế này là khắc thần.

Nhưng căn cứ theo kinh nghiệm của bọn họ mà phán đoán, thứ này vốn không thể xưng là khắc thần.


Nghe vậy, gương mặt Loạn Xuyên Sa cũng trở nên có chút khó coi.

"Ý của các người là muốn qua cầu rút ván à? Trước đó không phải đã nói chúng ta cùng hợp tác, kéo Trần Bình."
Loạn Xuyên Sa hiểu rõ, những thứ này đều lấy được từ tay Trần Bình, bây giờ cũng không biết Trần Bình còn sống hay đã chết.

Đối với việc đối phương tự tiện hành động, lão cảm thấy cực kỳ không hài lòng, nhưng Kiếm Vân Tông là một tông môn lớn, cho dù lão có bất mãn thì cũng chỉ đành nhịn mà thôi.

"Chúng tôi không có ý qua cầu rút ván, chỉ là nói cho ông biết thứ này không có bất kỳ liên quan gì tới nghề của ông, ông đừng nhận vơ"
Khương Tư Phong rồng rạc nói, cái tên này lúc nào cũng ra vẻ mình là người bề trên, tưởng là khắc thần của mình lợi hại lắm ấy.

"Lời này của anh là sao? Chẳng lẽ anh coi thường tôi à?"
Loan Xuyên Sa nhíu mày, có chút không vui nói.

Tốt xấu gì lão cũng là người giỏi bậc nhất, được toàn bộ Đế quốc tôn kính.

Cho dù Kiếm Vân Tông có kiêu căng cỡ nào, cũng không thể nói như vậy với mình mới đúng.

"Cái khắc thần kia của ông cũng chỉ có thể duy trì một thời gian, hơn nữa còn phải chuẩn bị rất lâu, quan trọng hơn là, nhất định phải chờ nửa ngày sau khi khắc họa xong mới được sử dụng
"Những đệ tử ra ngoài lịch luyện như chúng tôi, ai biết trong nửa ngày có thể gặp phiền toái gì không?"
Những lời này của Khương Tư Phong đúng là rất có lý.

Lỡ như anh ta và Trần Bình có thể hóa giải mâu thuẫn, đạt thành hợp tác thì sao.

Nếu như có thể bí mật hợp tác với Trần Bình đương nhiên là tốt nhất.


Mặc dù bây giờ trong lòng Khương Tư Phong vẫn còn có chút thống hận Trần Bình, nhưng lâu dần anh ta cũng có chút nhìn thuận mắt Trần Bình.

Trong giới tu hành, căn bản cũng không có phân chia chính tà.

Chỉ cần thực lực anh đủ mạnh thì anh vĩnh viễn là người đúng.

Nếu thực lực của Trần Bình thấp, vậy cả đời này anh ta cũng sẽ không buồn để ý tới Trần Bình, thậm chí còn có cảm giác thất bại vì bị một loại lâu la trào phúng.

Mà bây giờ, Trần Bình thể hiện ra thực lực của mình rồi, đương nhiên Khương Tư Phong không còn cảm giác uất ức nữa.

Bị cường giả cỡ này nhục nhã thì có gì mà phải uất ức.

Người ta chỉ cần vài phút là có thể đè bẹp mình rồi, với cả lấy ra được những bảo bối này, thậm chí cả tông chủ cũng sẽ động lòng.

Anh ta có tư cách gì mà tức Trần Bình chứ?
- ------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận