Người Thừa Kế Hào Môn


Khương Tư Phong vừa nói xong, lập tức quay người chạy như bay về phía Tông môn.

Anh ta cũng muốn tranh thủ cho Loạn Xuyên Sa cơ hội này.

Dù sao của có một người ngoài đi vào rồi, đi thêm người nữa cũng giống nhau.
Vân Doanh Doanh nhanh chóng về lại tông môn, đồng thời nói hết mọi chuyện từ đầu tới cuối cho tông chủ nghe.

Nhưng mà Vân Doanh Doanh vẫn giữ lại cho Khương Tư Phong chút mặt mũi, không khiến Khương Tư Phong rơi hẳn xuống vực sâu không ngóc đầu dậy được.

"Nói tóm lại, chuyện là như thế, đối phương yêu cầu Khương Tư Phong sư huynh đi xin lỗi, cũng chỉ có như vậy mới bằng lòng hợp tác với chúng ta".

Vân Doanh Doanh bất đắc dĩ thở dài một hơi, mặc dù ít nhiều cũng sẽ tổn hại đến mặt mũi của tông môn, nhưng đây là cách duy nhất rồi.
"Nếu đối phương đã đưa ra yêu cầu này, vậy chúng ta làm theo đi, nhớ là nhất định không thể đắc tội với người này được"
Giọng nói của tông chủ cũng vang lên.

Nói ra lời xin lỗi cũng không có gì ghê gớm lắm với Khương Tư Phong, dù sao con người đều phải thánh hiền, ai mà không mắc sai lầm?

Chỉ cần xử lý tốt việc này thôi thì nhất định thu được tiếng vang lớn.

Chuyện này cứ theo nhịp như vậy, tông chủ cũng yêu cầu Khương Tư Phong đi xin lỗi, có điều làm thế nào cũng không được ảnh hưởng tới tông môn.

Khương Tư Phong đương nhiên biết chuyện này, bây giờ tâm trạng của anh ta cực kỳ tệ, có nằm mơ cũng không ngờ đám người này lại yêu cầu mình đi xin lỗi.

Sống như một đứa con cưng của trời, anh ta sao có thể làm ra loại chuyện mất mặt này được?
Thái độ của Vân Doanh Doanh cũng rất rõ ràng, nếu như đối phương không đi xin lỗi thì tông chủ sẽ không tha cho anh ta.

Đối với chuyện này, mặc dù trong lòng có thành kiến, nhưng mệnh lệnh của tông chủ đã phát, anh ta không có cách nào phản kháng.

Sau khi cân nhắc một phen, anh ta liền lựa chọn thỏa hiệp, cho dù thế nào, lần này không có cách nào, nếu Trần Bình yêu cầu nói xin lỗi, vậy anh ta chỉ đành đến tìm Trần Bình.

Vân Doanh Doanh thấy đối phương đồng ý thì dẫn theo phương Tư Phong đến nơi ở của Trần Bình.

Lúc này Trần Bình đang ngồi trong sân ngắm phong cảnh, không thể phủ nhận, sân vườn này có phong thủy rất tốt, thực vật cũng phát triển mạnh.

Cộng thêm việc anh dựng ở đây một căn phòng chiến, nguyên khí bên trong cực kỳ dồi dào, cũng để cho sinh vật sinh trưởng khá nhanh, Trần Bình dám khẳng định, qua mất chục năm nữa, thực vậy ở nơi này cũng có thể thành tinh.

Khương Tư Phong và Vân Doanh Doanh đi tới phủ đệ của Trần Bình, cũng không nhịn được có chút kinh ngạc.

Bọn họ nhìn thấy thực vật phát triển rậm rạp như vậy, cảm giác còn khoa trương hơn nhiều so với tất cả thực vật sân.

Nơi tông môn của bọn họ cũng coi như có nguyên khí dồi dào, nhưng những thực vật đó cũng không có dáng vẻ khoa trương như thế.

"Xem ra phong thủy của nơi này không tệ, đúng là lời cho cái tên kia rồi."
Khương Tư Phong có chút khó chịu lên tiếng, anh ta cực kỳ bất mãn với Trần Bình.


Nghe vậy, Vân Doanh Doanh vội vàng vươn tay đập anh ta một cái, bảo anh ta đừng nhiều lời.

"Xem ra nơi này cực tốt, có điều anh đừng nói mấy lời khó nghe như vậy, lát nữa chọc Trần Bình không vui thì chúng ta không thể hoàn thành giao dịch được"
Là một người thông minh, Vân Doanh Doanh biết bây giờ mình nên làm gì.

Cho nên dù thế nào, bây giờ Khương Tư Phong tuyệt đối không thể nói ra những lời này.

Nghe Vấn Doanh Doanh nói thế, Khương Tư Phong cũng không nhịn được thở dài.

"Được rồi được rồi, vậy anh nói xin lỗi anh ta là có thể đi đúng không?"
Khương Tư Phong đã có hơi không kiên nhẫn rồi.

Anh ta đang nghĩ, rốt cuộc là phải dùng cách gì mới có thể chép Trần Bình thành nghìn mảnh.

Trong tông môn, bây giờ anh lừa tôi gạt quá nhiều, mặc dù địa vị anh ta rất cao nhưng nếu muốn trực tiếp cướp đại quyền thì không thể nào.

Cách duy nhất chính là tiếp tục đợi ở trong tông môn, tham sống sợ chết, tìm được cơ hội rồi mới cướp đoạt quyền lực.

Đây cũng là nguyên nhân anh ta không dám đắc tội với tông chủ, ít nhất bây giờ xem ra, hình tượng của anh ta trước mặt tông chủ vẫn không tệ lắm, cũng được xem như người thừa kế mà bồi dưỡng.


Nếu như vì Trần Bình mà xuất hiện đường rẽ nào, vậy thì anh ta thật sự kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay mất.

Càng quan trọng hơn là một khi trở thành người thừa kế của tông chủ, cũng chính là thiếu tông chủ trong truyền thuyết, vậy thì anh ta hoàn toàn có tư cách ở bên cô Thánh nữ này.

Những năm này, Vân Doanh Doanh vẫn luôn trong sáng, ngây thơ vô cùng, người tiếp xúc nhiều nhất chỉ có mình mình.

Khương Tư Phong cúi người thật sâu với Trần Bình, thái độ này làm cho Trần Bình có chút hoảng hốt.

Dường như Khương Tư Phong là một tên đàn ông biết sai là đổi.

Thấy dáng vẻ này của Khương Tư Phong, Trần Bình phất tay không nói gì thêm, trực tiếp bảo bọn họ rời đi.

"Được rồi, đừng ở chỗ này làm chướng mắt tôi, đi nhanh đi."
Trần Bình cũng xua tay, bảo bọn họ nhanh chóng rời đi, đừng ở chỗ này làm lãng phí thời gian của mình, thời gian của anh rất quý giá, không phải để dùng cho đám người này.
- ------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận