Quốc Phong tiến tới đặt chiếc hộp của mình lên bàn.
“Trong này mới là hàng thật, sợi dây chuyền Khuynh Thành Chí Luyến trị giá hơn chín mươi tỷ.”
Cả đám người sửng sốt quay lại nhìn Quốc Thiên với ánh mắt ngạc nhiên, sau đó thì trở thái độ khinh thường.
“Thôi mày đừng có mà văn, đừng có mà bốc phét, đừng có mà mồm điêu đi.”
Thu Cát đứng dậy chế giễu.
“Đúng rồi ở đây là chỗ nào mà tên nghèo hèn như anh nói như vậy hả, bộ nói mà không biết ngượng mồm hay sao.”
Ánh Thu cũng vào hùa nói.
“Tôi không nói xạo, tất cả là những lời nói của tên Trần Đôn này đều là xạo sự.”
Trần Đôn vênh mặt nói.
“Xạo sự? Một cái thằng tới một trăm ngàn còn không có mà dám lên mặt bảo người giàu xạo sự, mày bị ảo à chơi đồ vừa thôi.”
“Đúng rồi cái thằng rách khố ôm này, mày còn định bốc phét tới khi nào nữa vậy hả.
Đừng thấy tao nãy giờ không làm gì mà mày lại lấn tới làm càng.”
“Không mọi người phải tin con, hắn ta đang cầm trên tay là dây chuyền giả đó.”
Nguyệt Vân nhìn Quốc Thiên vẻ mặt chán nản, đứng dậy tiến tới nói.
“Tôi tin anh nhưng chuyện của tôi anh bảo anh giải quyết được thì sao rồi.”
“Anh đang chờ người điều tra, họ sẽ sớm tìm được thông tin nhanh thôi.”
Nguyệt Vân nghe vậy lắc đầu.
“Thôi được rồi, tôi muốn tin anh lắm nhưng anh cứ nói không mà tôi không thấy đâu thì làm sao tôi tin anh cho được.”
“Nguyệt Vân, nhưng mà em phải tin anh lát nữa sẽ có thông tin.”
Quốc Thiên nhấn mạnh một lần nữa như để khẳng định.
Thu Cát cũng nghe thấy thế nhoẻn miệng khinh thường nói.
“Thôi được rồi, chúng tao không phải là kẻ ngu mà không biết những lời mày nói nãy giờ là xạo sự.
Một là bây giờ mày làm ly hôn với con gái tao ngay lập tức, hai là tao nhờ con rể yêu sai người cưỡng ép mày.”
Trần Đôn nghe vậy hầm hồ tiến tới.
“Cái thằng chó này chắc sang giờ chưa ăn uống gì đúng không.
Tao cho mày ăn đấm nhá.”
Trần Đôn toang tới đấm thì bị Nguyệt Vân kéo áo lại.
“Không được đánh anh ta, dù sao anh ta cũng là chồng tôi.
Nể mặt tôi tha cho anh ta đi.”
“Đúng là thằng bám váy đàn bà mà, tao nể mặt Nguyệt Vân mà tha cho mày đấy.”
Nói rồi Trần Đôn cầm chiếc hộp ném về phía Quốc Thiên.
“Cầm cái hộp nát của mày về đi giúp tao, để đây mà tao nghe mùi thối luôn rồi đó.”
Rồi hắn cầm dây chuyền trên bàn nói.
“Mày biết dây chuyền Khuynh Thành Chí Luyến quý cỡ nào không hả mà so với loại hàng fake của mày.”
Ánh Thu cũng xen vào nói.
“Đúng rồi, bộ hôm qua anh không nghe gì sao.
Sợi dây chuyền Khuynh Thành Chí Luyến này đã được mua bởi một vị đại gia.
Tin tức này lan truyền khắp đất Thanh Châu, giờ nó xuất hiện ở đây thì chứng tỏ chính là anh Trần Đôn đã mua được nó rồi.”
Trần Đôn cũng cười cười hơi nhạt.
Bởi vì sợi dây chuyền trên tay hắn là hàng tiền triệu mua ở chợ.
Chẳng là hôm qua hắn nghe tin thế là chạy vội ra chợ mua một sợi dây fake để vào lấy le với Nguyệt Vân.
Vì danh tính của người mua được giấu kín nên lại càng theo đúng kế hoạch của hắn.
“Đúng rồi, em đúng là có mắt đó Ánh Thu.
Một đại thiếu gia như anh mà sao không mua nổi sợi dây chuyền này cơ chứ.”
Quốc Thiên cầm chiếc hộp mặt anh lạnh lùng đi.
Giường như tất cả những gì anh đã trải qua từ trước tới giờ nó đã trở thành một nhân cách khác trong anh.
“Được, mọi người bảo tôi là tên nói dối sao.
Đúng tôi là tên nói dối đó.”
Thu Cát lắc đầu nói.
“Đó thấy chưa, rõ ràng giờ nó mới công nhận nó là tên nói dối đó.
Ngay từ đầu nghe mùi là tao đã biết rồi.”
Nguyệt Vân thấy thái độ của Quốc Thiên thay đổi, lần đầu cô thấy anh lạnh lùng tới như vậy.
“Thôi cái tên cặn bã như mày, mau mau làm thủ tục ly hôn đi là vừa.”
Trần Đôn nhoẻn cười nói.
“Nguyệt Vân hãy nhận lấy món quà này của anh, em không tin anh cũng được nhưng hãy lấy món quà này.”
Quốc Thiên tiến tới đặt chiếc hộp trước mặt Nguyệt Vân.
Thu Cát bực bội lúc này lớn tiếng hơn.
“Mẹ cái thằng này, tao bảo mày thôi ngay cơ mà giờ còn nói nữa tao bảo người tống cổ ra bây giờ.
Đúng là ngứa gan thật tại sao không lo li dị mẹ đi cho lành.”
Rồi bà ta cầm chiếc hộp ném xuống đất khiến chiếc hộp vỡ ra.
Sợi dây chuyền và chiếc nhẫn văng ra nằm lăn lóc trên mặt đất.
Nguyệt Vân ngạc nhiên vì kia đúng là chiếc nhẫn của cô.
Quốc Thiên cúi đầu nhặt lấy chiếc nhẫn, đang định nhặt sợi dây chuyền lên thì một bàn tay quen thuộc nhặt lên giúp anh.
“Này sợi dây chuyền đẹp thì nên giữ cẩn thận vào đấy.”
Đó là Lan Ngọc, cô tình cờ đi ăn cùng đồng nghiệp đi ngang qua thì vừa đúng lúc gặp cảnh này.
Quốc Thiên ngước mắt nhìn Lan Ngọc, nở nụ cười nói.
“Thôi cô cứ giữ lấy đi, sợi dây chuyền đẹp nhưng người khác vứt không lấy thì còn nghĩa lý gì.”
Một cú điện thoại vang lên.
“Alo, sao cơ ông tìm được hắn rồi à.
Được được tôi qua ngay.”
Nói xong Quốc Thiên quay lại nói dõng dạc trước mặt Nguyệt Vân.
“Bây giờ anh sẽ đi giải quyết chuyện của em ngay, hãy đợi tin tức của anh.”
Lan Ngọc cũng không có ý muốn lấy đang tính đưa lại cho Quốc Thiên thì anh quay lưng rời đi nhanh chóng.
“Đúng là tên điên mà, hắn nói như thể quen biết tập đoàn Hải Trí lắm vậy.
Chắc ở viện nhiều điên quá sinh hoang tưởng rồi.”
Trần Đôn ngạo nghễ nói rồi quay qua Nguyệt Vân
“Em đừng vì chuyện đó mà mất vui nha, chuyện của em anh sẽ giải quyết khi chúng ta cưới nhau.
Đây em hãy nhận lấy sợi dây Khuynh Thành Chí Luyến này coi như sính lễ của anh đi.”
Lan Ngọc cầm sợi dây chuyền óng ánh trên tay nhìn thấy sợi dây của Trần Đôn, co cũng không nghĩ gì bỏ vào túi rồi cũng rời đi.
.
“Xin lỗi mọi người tôi tới hơi trễ.” Phương Linh tiến tới cúi đầu chào.
“Phương Linh cậu tới rồi à, sao trễ thế.” Nguyệt Vân hỏi.
“Cậu ngồi tận trong này tớ phải tìm mãi mới thấy cậu đấy.” Phương Linh càm ràm.
Nguyệt Vân cũng cười nhẹ nói,
“Thôi tới rồi ngồi đi, cậu cứ gọi món tự nhiên nha.”
“Ừm, tớ biết rồi.”
Phương Linh vừa ngồi xuống thì thấy sợi dây chuyền Khuynh Thành Chí Luyến đang nằm trên bàn liền hỏi.
“Sợi dây chuyền này là …”
Thu Cát hồ hởi khoe ngay.
“Là của con rể Trần Đôn mua cho đấy, con làm ở tiệm trang sức chắc cũng biết sợi dây chuyền này tiếng tăm cỡ nào chứ nhỉ.”
Phương Linh nghe xong nheo mắt nhìn Trần Đôn, rồi cúi nhìn sợi dây chuyền.
“Sợi dây này rõ ràng là giả.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...