Người Thừa Kế Danh Gia


Quốc Thiên khuôn mặt lạnh lùng nhìn quanh một lượt.
“Cũng khá đông đấy, vậy có thể cho tao biết được ai là người đã thuê bọn mày tới được chứ?”
Tên mặt sẹo mỉm cười.
“Mày muốn biết sao? Vậy thì quỳ xuống liếm chân tao một cái đi rồi tao cho mày biết.”
Quốc Thiên nở nụ cười vẻ hơi phấn khích hỏi.
“Thôi vầy đi, mày cho tao biết tên của mày trước cũng được rồi tí nữa tao sẽ hỏi lại mày câu vừa rồi sau.”
“À mày nói tao mới nhớ nãy giờ chưa giới thiệu tên nhỉ.

Tao là Mã Đao là người sẽ hành quyết mày hôm đây đó nhóc con.”
“Được rồi, được rồi.

Vậy anh Mã Đao đây muốn lấy cặp chân của tôi phải không?”
Mã Đao nhoẻn cười nham hiểm.
“Đúng rồi đó thằng oắt, hay là mày tự đập gãy cặp chân của mày đi cho tụi tao đỡ tốn sức sẵn tiện đưa tao người đẹp kia chơi đùa tí lấy khởi được không nè.”
Quốc Thiên cười phá lên.
“Mày nói xong mà tao mắc cười quá.

Hay là, mày tự quỳ xuống vả vào mặt mày đúng một trăm cái, tao sẽ xem xét bỏ qua cho mày.”
Cả bọn ngớ mắt ngạc nhiên.
“Cái gì chứ mày dám.”
Trước đó, tụi hắn đã tìm hiểu Quốc Thiên là người như thế nào rồi nên tự tin phản bác.
“Cái tên bất tài vô dụng nhà ngươi đang hù ai vậy kia chứ.”
“Phải rồi cái loại bám váy đàn bà như mày mà còn dám lên tiếng hăm dọa tụi tao ư, thật nực cười.”
Mã Đao vỗ tay.
“Khá, khá lắm nhóc con này rất có cá tính đấy, xem ra mày lựa chọn đúng đắn đó thằng nhóc.


Sao nào, đã chuẩn bị nói lời tạm biệt với đôi chân của mày chưa.”
Không kịp để Quốc Thiên phản ứng một giây nào hắn vội vàng chộp lấy cây gây gỗ dày lao tới vung xuống chân của Quốc Thiên.
Khuôn mặt hắn toác lên hào hứng khi làm điều đó.
“Bốp!!”
“Rắc!!”
Mắt hắn trợn lên vẻ sung sướng đó là âm thanh quen thuộc với những nạn nhân trước kia bị hắn đánh què giò.
“Ôi cảm giác thật đã ……”
Lan Ngọc cũng hét lên.
“Dừng tay lại.”
Cô càng kinh hãi hơn khi tiếng rắc phát ra rất lớn.
“Quốc ..Quốc Thiên.

Chân của anh…”
Mã Đao với vẻ mặt đang khoái trá bỗng dưng trợn lên vẻ ngạc nhiên.
“Cái… cái gì.”
Âm thanh gãy ra ban nãy không phải là tiếng xương của Quốc Thiên mà là tiếng gãy của chiếc gậy gỗ.
Đúng vậy, chiếc gậy gỗ dày đã trong nháy mắt bị gãy văng từng mảnh ra xa.

Quốc Thiên vẫn đứng đó, khuôn mặt vẫn lạnh lùng không một chút đau đớn nào, vẫn nhìn chằm chằm vào tên Mã Đao.
Hắn vội vàng lùi lại mấy bước, bọn đàn em cũng trố mắt nhìn ngạc nhiên.
“Không thể nào, cái thanh gỗ dày tới như vậy mà lại bị gãy vụn ra mà rõ ràng nó không bị mục.”
Những tên đàn em vội vàng quay qua.
“Đại ca, chuyện này là…”
“Mày im đi.”
Lôi Đại hét vào mặt tên đàn em, vẻ mặt hắn lộ vẻ kinh ngạc.

Hắn đã từng đánh gãy chân rất nhiều người rồi không có lý do gì mà chân người không gãy mà gậy gỗ dày lại gãy vụn.
Quốc Thiên đứng phẩy hai chân mình kiểu không hề hấn gì, quay sang hỏi.
“Này, chỉ nhiêu thế thôi à.

Còn chưa gãi ngứa tao cơ đấy.”
Quốc Thiên khá hứng khởi với công pháp không tên của tổ tiên, nó không có sức mạnh công phá nhưng uy lực phòng thủ hầu như là tuyệt đối.

Cứ chỗ nào bị tấn công thì nó sẽ tự động phản kích lại, không cho chủ nhân của mình bị thương.
“Cái gì còn chưa gãi ngứa cho mày nữa cơ à.”
Mã Đao giận tím người, mặt mày hắn biến sắc cực độ.

Lần đầu tiên hắn làm đại ca mà ra oai với đàn em lại khởi đầu lỗi tới như thế.
“Mày dám làm tao mất mặt sao.”
Mã Đao hét lên rồi rút cây gậy gỗ khác từ tay tên đàn em toan xông lại đánh tiếp.
Quốc Thiên lắc đầu.
“Ông anh à, rất tiếc là ông sắp tới công chuyện với tôi rồi đó.”
Còn chưa kịp để Mã Đao hiểu được vấn đề, Quốc Thiên vung cước đá vào chân hắn.

Hắn đánh Quốc Thiên chân nào thì Quốc Thiên trả lễ lại chân đó.
“Rốp!!”
Tiếng xương vang lên giòn tan, Mã Đao loạn choạng rồi té xuống đất mắt trợn ngược.

“Cái …cái gì.”
Xương cẳng chân của tên Mã Đao đã gãy vỡ vụn.
Quốc Thiên vung tay tát bồi thêm một phát khiến hắn văng bay ra xa thẳng về hướng những tên đàn em.
Lan Ngọc tròn xoe mắt ngạc nhiên, khâm phục Quốc Thiên.
“Không ngờ, anh ấy là một người mạnh tới như vậy.”
Thấy tình thế không ổn những tên còn lại đồng thanh hô lên.
“Xông lên anh em, giết!!”
Cả đám từ trước tới sau lao vào một lượt.
Quốc Thiên nhoẻn cười rồi lao vào tả xung hữu đột với bọn chúng, vừa đánh vừa đưa tấm thân che chở cho Lan Ngọc.
Quốc Thiên cứ vung một đấm là một tên văng ra ói máu, vung đấm thứ hai thì xương cốt kêu răn rắc.

Cảnh tượng nhìn giống như anh đang đồ sát bọn cóc ké hơn là hắn bắt nạt anh.
Quốc Thiên dùng tay không nhanh chộp lấy những hàng nóng của bọn chúng rồi ném ngược lại.

Tên nào may mắn thì né được không thì dính phải ôm vết thương gào khóc trong đau đớn.
Bốp!!Bốp!!Bốp!!
Tiếng đánh nghe giòn tan một hồi thì đã ngưng.
Trận chiến đã kết thúc, những tên côn đồ nằm lăn lê bò lết, máu me đổ.

Có tên thì ngất có tên thì khóc thét vì đau đớn như là đòi cha mẹ bọn chúng tới cứu về.
Lan Ngọc vẫn đứng sau lưng Quốc Thiên, cô đưa mắt nhìn bóng lưng anh.

Trong lòng cảm phục anh khôn xiết.
“Không ngờ anh lại lợi hại đến vậy đó, Quốc Thiên.”
Trong lòng cô như rạo rực, như thảo nguyên được bừng sáng lên đón ánh nắng mặt trời.

Một tia nắng ở đâu len hỏi qua soi sáng gương mặt Quốc Thiên.
Quốc Thiên quay mặt lại mỉm cười hỏi.
“Cô không sao chứ Lan Ngọc.”
Chính khoảnh khắc này đã khiến trái tim của Lan Ngọc run động.

Con tim đập liên hồi.
Mặt cô ửng đỏ lên, vội quả che lại.
“Tôi ổn, tôi ổn không sao đâu.”

Nhớ lại cảnh tượng tả xung hữu đột khi nãy, một vài tên cố tình vung gậy đánh cô nhưng Quốc Thiên đã dùng tấm thân mình che chở cho cô, lại càng khiến cô động lòng với anh.
Quốc Thiên chậm rãi tiến tên trước mặt Mã Đao.
Mã Đao lúc này đưa đôi mắt kinh ngạc không tin vào mắt mình, rõ ràng dữ liệu điều tra Quốc Thiên là một tên vô dụng nào ngờ đâu lại là một cao thù võ lâm trước mắt hắn.
“Là ai đã sai mày tới đây hại tao.”
Mã Đao cắn răng quyết không nói, quay đầu phớt lờ câu hỏi của Quốc Thiên.
“Ái chà, tới giờ mà vẫn lỳ lợm phết nhỉ.”
Quốc Thiên đưa tay chỉ vào chiếc chân đang gãy của Mã Đao.

Mã Đao cảm nhận được một cơn đau đớn khôn xiết khiến hắn la hét lên trong đau đớn.
“Tôi khai, tôi khai xin hãy dừng tay.”
Quốc Thiên nhoẻn cười.
“Tốt thôi mau nói đi, ai cử mày tới.”
Vừa ôm chiếc chân gãy hắn vừa khai nhận.
“Là Trần Đôn của Trần Thị, hắn đã sai tôi khử cậu.

Tôi chỉ là nhận lệnh thôi, xin hãy tha cho tôi.”
Quốc Thiên nghe thấy tên Trần Đôn, lập tức đôi mắt anh hiện rõ vẻ phẫn nộ.
“Lại là tên súc sinh đó sao.

Khốn khiếp.”
“Mày, hãy nhanh chóng gọi cho nó bảo là đã bắt giữ tao thành công và còn bắt thêm một người đẹp nữa.”
Nói xong trong lòng Quốc Thiên thầm nghĩ.
“Được lắm, Trần Đôn.

Mày đã tìm tới tao thì không nghĩ lý gì mà tao lại không tìm tới mày.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui