Ánh mắt Bạch Băng chớp lóe liên tục, vô cùng chán ghét khi thấy người khác nhìn Xích Liên Triệt. Thân thể Bạch Băng đột nhiên ngả về phía trước nằm vào trong lòng của Xích Liên Triệt.
Các vị đại thần nhìn thấy vậy thì toát mồ hôi hột, ai chẳng biết Lục vương gia không gần nữ sắc, thế mà nữ tử này lại to gan lớn mật như vậy.
Xích Liên Triệt giương mắt, hiểu rõ ý đồ của Bạch Băng. Trên khuôn mặt hiện lên vẻ tươi cười, dơ tay kéo Bạch Băng vào trong lòng, đồng thời giọng nói mị hoặc vang lên ở bên tai của Bạch Băng: “Vật nhỏ, ghen tị sao?”
Từng cử chỉ hành động này rơi vào trong mắt mọi người, khiến tâm tư tất cả đều trở nên kích động và rối loạn. Lục vương gia lúc này thật quá khác thường rồi!
“Ngươi chính là người của ta, ta sao có thể để cho nàng ấy nhìn ngắm được” Hai tay Bạch Băng ôm lấy cổ của Xích Liên Triệt, quay người ngồi ở trên đùi hắn.
Tư thế này càng khiến cho Ngả Lệ Toa trở nên tức giận, vì đây là người nam nhân mà nàng muốn có được. Trong suốt một tháng vừa qua, nàng chưa từng thấy người nào ở trên đại lục này lại tuấn mỹ như thế, ngay cả nam tử ở hải ngoại cũng không sánh được với vẻ tuấn mỹ kia.
Xích Liên Hoàng nhìn phản ứng của Xích Liên Triệt, trong mắt xuất hiện những ánh sáng khác thường.
Đông quý phi há to miệng, mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì? Nàng có cảm giác Triệt đã thay đổi rất nhiều, khuôn mặt trở nên nhu tình hơn.... khiến cho nàng phải nhíu chặt chân mày lại.
Vì vậy ánh mắt thâm thúy lại liếc về phía nữ tử đang ru rú ở trong lòng Xích Liên triệt, nữ tử này là ai? Tới cùng nàng ta có năng lực gì mà lại giành được sự tin tưởng và cưng chiều của Triệt chứ?
Mấy năm nay, trừ bỏ tiểu vương phi đã mất tích trước kia, nàng chưa từng thấy Triệt có hành động như vậy với bất cứ một nữ nhân nào cả.
“Ngươi chính là Lục vương gia của Xích Nguyệt quốc sao? Bản công chúa rất vừa mắt ngươi” Ngả Lệ Toa giương mắt thị uy với Bạch Băng, nàng chính là muốn đoạt nam nhân kia khiến cho nàng ta phải xấu mặt.
“A.......? Ha ha” Khuôn mặt Bạch Băng không có chút nào kinh hãi, ngược lại nở nụ cười liếc nhìn Xích Liên Triệt: “Khuôn mặt này của ngươi, thật đúng là yêu nghiệt”
Dứt lời, chỉ trong nháy mắt, một đạo đấu khí màu cam nhanh chóng đánh thẳng về phía Ngả Lệ Toa.
Thấy tình hình như vậy, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn Bạch Băng, đấu khí màu cam.... nữ tử này thật lợi hại.
Ngả Lệ Toa không nghĩ tới Bạch Băng sẽ ra tay như vậy, vẻ mặt ngây ngốc một lúc mới kịp thời phản ứng lại, hoảng hốt ra chiêu. Nhưng do trong lúc nàng ngây ngốc thì đã mất đi cơ hội, để cho đạo đấu khí đánh gần tới trên thân thể.
'Rầm' Một đạo đấu khí màu trắng đem đạo đấu khí màu cam phá vỡ.
Tóc vàng tung bay, khuôn mặt Tư Đặc Nhĩ trở nên lạnh lẽo. Tiếng va chạm điếc tai khiến mọi người đều ngơ ngác nhìn về phía vị hoàng tử hải ngoại. Thật là lợi hại, chỉ đơn giản như vậy mà lại có thể đem đạo đấu khí màu cam phá vỡ.
Trong lòng mọi người đều cảm giác được vị hoàng tử hải ngoại này có bao nhiêu mạnh mẽ, khó trách tiểu công chúa kia lại hung hãn như vậy.
Bạch Băng ngồi ở trên người Xích Liên Triệt, hơi hơi nhếch mày.
Vẻ mặt lạnh lùng ngàn năm xa cách của Xích Liên Triệt vẫn không đổi, đưa mắt nhìn về phía đôi con ngươi màu vàng, trong không trung cơ hồ bắn ra ánh lửa thiêu đốt. Hai luồng hơi thở từ từ giao nhau, dần dần hơi thở ở trên hai người cũng bắt đầu mạnh lên tỏa ra khắp nơi.
Khí tức cường đại ở giữa sân không ngừng lưu chuyển, những quan viên ở đây không có đấu khí nên vẫn chưa cảm thấy khác thường, nhưng chỉ cần là người có chút đấu khí thì đều cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ tràn đầy sát khí này.
Tất cả quan viên ở trong ngự hoa viên đều có cảm giác không được khỏe, ngực khó chịu rồi dần dần trở nên không thở nổi, khẩn cấp cần được chữa trị.
Trên mặt mấy quân chủ đều biến đổi, hơi thở thật cường đại. Tất cả đều vận khí để bảo vệ tâm mạch, chống đỡ lại cỗ khí tức kia. Còn những người không có nội lực thì bắt đầu bất ổn, trước mắt dần dần trở nên mơ hồ.
Tư Đặc Nhĩ mặt mày không đổi, đón nhận khí tức của Xích Liên Triệt không chút kích động nào cùng với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh. Xích Liên Triệt là đấu khí giả trung cấp, một khi bạo phát đấu khí thì sẽ khiến cho thiên địa hủy diệt. Người có thể đón nhận được luồng khí tức này thì cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ.
Khóe miệng Xích Liên Triệt nở nụ cười lạnh lẽo, cùng với người không có chút ý cười kia rồi sau đó bộc phát ra một luồng nội lực cường đại.
Xích Liên Hoàng cũng trở nên bất ổn, trên mặt lấm tấm mồ hôi, còn Đông quý phi kia thì đã sớm nằm nghiêng ở trên ghế, tức ngực khó chịu, phảng phất như muốn tắt thở.
'Rầm ầm'
'Rầm ầm'
Một trận âm thanh nổ vang, từng cái chén bát ở trên bàn đều vỡ vụn.
Quan viên trong sân đều lần lượt té trên mặt đất, đầu óc mơ màng, trong cổ họng có một cảm giác ghê tởm.
Bạch Băng ôm cổ Xích Liên Triệt, quay đầu nhìn về phía Tư Đặc Nhĩ nhưng lại không có ý định muốn thu tay lại. Nàng cảm thấy được nội lực của Xích Liên Triệt cùng với hắn không phân biệt được cao thấp. Tại thời điểm giao đấu, nếu như không có nội lực chống đỡ thì chỉ sợ đã mất mạng rồi.
Trong mắt chợt lóe sáng, nhìn về phía Ngả Lệ Toa đang vận lực chống đỡ, tay Bạch Băng cũng ngưng tụ ra đấu khí.
Tất cả đấu khí trong tay nàng ngưng tụ lại ngày một lớn, giống như một quả cầu bí đao, bên miệng nở một nụ cười rực rỡ. Nàng trái lại muốn nhìn xem cái muội muội này có bao nhiêu quan trọng với hắn, xem xem hắn còn tiếp túc đấu hay là quay lại bảo vệ nàng ta!
'Ầm' Quả cầu lớn mang theo đấu khí màu cam nồng đậm, đột nhiên bay thẳng về phía Ngả Lệ Toa. Nhìn luồng đấu khí màu cam kia ở trong không trung không khác nào một cơn lốc nhỏ.
Ngả Lệ Toa đang nhắm mắt lại thì cảm giác được một đạo khí thế nhanh chóng đập vào mặt, liền kinh hãi mở to mắt.
Ánh mắt vàng kim của Tư Đặc Nhĩ chớp lóe, quay đầu nhìn về hướng Ngả Lệ Toa, trên khuôn mặt tuấn tú không nhìn ra được bất kỳ cảm xúc nào, dường như không có chuyện gì có thể ảnh hưởng được tới hắn vậy.
Trên người phát ra khí tức so với một giây trước càng thêm cường hãn, luồng khí tức màu trắng như giao long bay lượn tại trên đỉnh đầu, rồi hình thành một vòng xoáy khiến cho tất cả những thứ xung quanh đều bị cuốn vào.
Xích Liên Triên cúi đầu híp mắt nhìn Bạch Băng nở nụ cười, tươi cười này so với bất luận sự vật gì đều mị hoặc hơn. Đúng lúc này một đạo sát khí hiện ra ở trong không trung càng thêm mạnh mẽ.
Bạch Băng nhếch miệng cười một tiếng, giống như đang thưởng thức kịch vui mà nhìn chằm chằm Tư Đặc Nhĩ đang bất động kia, là cứu hay là không cứu?
“A.........” Ngã Lệ Toa hét một tiếng chói tai, âm thanh cực kỳ bén nhọn, cơ hồ phá tan giấc ngủ say của mọi người.
Đạo đấu khí màu cam to như quả cầu tiến đến trước mặt nàng, nàng chỉ kịp mở ra một tấm chắn, trên mặt đã trắng xanh đến dọa người, mồ hồi lạnh từ trên trán thi nhau chảy xuống.
Tư Đặc Nhĩ âm trầm nhìn thoáng qua Bạch Băng rồi xoay người, đạo đấu khí màu trắng đang xuất ra từ trong tay cũng dần dần nhạt đi.
Xích Liên Triệt cũng thu hồi lại khí tức trên người, Bạch Băng vẫn nở nụ cười nhạt trên môi, hóa ra là trong lòng vẫn để ý sao?
“Ngươi vậy mà đánh lén, có bản lĩnh thì quang minh chính đại cùng bản công chúa so tài” Ngả Lệ Toa sau khi được cứu thì tức giận chỉ vào Bạch Băng mà nói.
Bạch Băng vẫn tươi cười như cũ không giảm, đánh lén? Nàng chưa bao giờ nói nàng là người quang minh lỗi lạc, chỉ cần có thể đạt được mục đích thì dùng thủ đoạn ti tiện có sao chứ!
“Muốn quang minh chính đại đánh sao? ta ngược lại rất là hứng thú phụng bồi đến cùng” Ánh mắt Bạch Băng rét lạnh, âm thanh mang theo vô vàn lệ khí.
Luồng khí tức ở giữa sân giảm đi, mọi người đang mê man bỗng tỉnh lại. Nhìn tình huống trước mặt mà không biết là chuyện gì vừa mới xảy ra.
Đột nhiên Bạch Băng cảm thấy một tầm mắt nóng bỏng, quay đầu nhìn thấy ánh mắt yêu mị kia thì trong lòng nhất thời càng thêm rét lạnh.
Là hắn, Thần Công Liên! Chỗ ngồi của hắn là của Bắc quốc!
“Ngươi cũng nhận biết thái tử Bắc quốc?” Giọng nói trầm thấp truyền tới, nhưng giọng nói này lại để lộ ra chút giận hờn.
Thần Công Liên nhìn về phía Bạch Băng nở nụ cười, trong đó thoáng qua có chút ý đồ.
“Gặp qua vài lần” Bạch Băng nhíu mày, thái tử Bắc quốc? Thần Công Liên chính là thái tử Bắc quốc?
Sáu năm trước hắn đã bắt đầu xâm nhập vào Xích Nguyệt, vậy có lẽ sẽ có rất nhiều chuyện có liên quan tới hắn, nhưng dù vậy cũng không vấn đề gì, vì dựa vào vị trí của biên giới hai nước thì nàng muốn xem xem cái nam nhân này tới cùng là có tính toán gì.
Tư Đặc Nhĩ ngồi ở trên ghế, bày ra tư thế cao ngạo nhìn qua những người bên cạnh, mái tóc dài màu vàng kim không gió mà bay.
Ngả Lệ Toa trợn tròn đôi mắt màu vàng lấp lánh, càng thêm mê người. Nỗi nhục nhã như vậy, bảo nàng làm sao có thể nuốt trôi được.
“Đánh thì đánh, hôm nay nếu bản công chúa thắng thì người nam nhân này sẽ thuộc về bản công chúa” Cho ngươi hung hẵn thì sao chứ, chỉ cần đoạt được người nam nhân này thì xem ngươi còn kiêu ngạo được nữa không.
Các đại thần vừa mới kịp hồi hồn, nghe thấy vậy thì thiếu chút nữa lại té xuống bàn. Hiện tại là tình huống gì ạ, hải ngoại công chúa cũng dám lấy Lục vương gia ra làm tiền đặt cược, chắc là không muốn sống nữa rồi!
Lấy Triệt làm tiền đặt cược? Mặt mày Bạch Băng trầm xuống, nàng sẽ không thua, nhưng nếu đem Triệt ra làm tiền cược thì nàng cực kỳ không thích.
“Đi thôi, đừng để thua mất ta” Xích Liên Triệt nở nụ cười rực rỡ, khiến mọi người đều hoảng sợ, cứ như vậy đủn đẩy nhau ngươi một câu ta một câu, làm mọi người đang ở giữa sân cũng phải sững sờ.
Nghe vậy thì Bạch Băng ngẩng đầu, nàng làm sao có thể thua mất hắn được.
Đưa mắt liếc nhìn Ngả Lệ Toa đang dương dương đắc ý, trong mắt nổi lên ánh sáng khát máu, dám cùng nàng cướp người, nàng sẽ để cho nàng ta biết cái gì là có thể động chạm và cái gì là không thể!
Ngả Lệ Toa cũng nâng mắt nhìn về hướng Bạch Băng thị uy.
Quân chủ của ba nước đều chờ đợi sự tình chuẩn bị xảy ra, một tiết mục hay như vậy sao có thể bỏ lỡ được. Công chúa hải ngoại cùng với băng sơn mỹ nhân thi tài, tiền đặt cược là Lục vương gia, chuyện ngàn năm có một này làm sao có thể không hứng thú được.
Bọn quan viên cũng châu đầu ghé tai bàn luận liên tục không ngừng, một hồi yến hội lại trở thành tình trạng này, thật khiến cho người ta không thể tưởng tượng ra nổi.
Tất cả ngự hoa viên đều im lặng một cách quỷ dị, Xích Liên Hoàng cùng với Đông quý phi cũng liếc nhau một cái, đều hiểu rõ ý tứ trong mắt nhau, Triệt quả thật đã thay đổi rồi!
“Bản công chúa sẽ khiến cho ngươi phải hối hận vì đã đắc tội với ta” ánh mắt của Ngả Lệ Toa trở nên điên cuồng.
Bạch Băng thì vẫn vẻ mặt lạnh lùng: “Lời này nên là ta nói mới đúng”
Trong tay Ngả Lệ Toa đột nhiên xuất hiện một thanh vũ khí giống như xương tỳ bà, thân hình hơi động quanh thân đã hiện ra một luồng đấu khí màu nâu.
Màu nâu? Nhìn thấy vậy thì mọi người không khỏi trừng to mắt, khí tức màu nâu? trước giờ bọn họ đều chưa từng gặp qua, nên cũng không biết rõ uy lực thế nào.
Theo đấu khí màu nâu bay lên, tỳ bà trong tay Ngả Lệ Toa dần dần tỏa ra hào quang.
Bạch Băng nhìn binh khí trong tay nàng ta, cùng với khí tức màu nâu vây quanh thân thể ấy thì cảm thấy thật vớ vẩn. Công phu như vậy mà cũng dám tỷ thí với nàng, chẳng phải là trở thành trò cười rồi sao.
Thân hình dừng lại, trường kiếm xuất hiện trên tay phải, tay trái ngưng tụ đấu khí. Tất cả trở nên mờ ảo, chỉ thấy một luồng sương mù màu trắng, dần dần mảnh sương mù bay lên, chỉ trong nháy mắt liền chuyển động toàn bộ rồi chui vào bên trong thanh kiếm trước mặt. Mọi người chỉ thấy một thanh kiếm sắc bén giường như đang hấp thu hết luồng khí trắng kia.
Tay phải Bạch Băng chuyển động, trường kiếm hiện lên và bay múa như những cánh hoa, rồi theo từng làn khí tức mà lao đến trước mặt Ngã Lệ Toa, sau đó là 'ầm' một tiếng đem Ngã Lệ Toa vậy lại ở bên trong.
Trường kiếm dài như những cành mận mang theo đầy gai góc, chỉ cần xiết chặt thì sẽ đem Ngã Lệ Toa đâm nát thành rất nhiều lỗ thủng.
“Hoàng tử, người xem có muốn hay không........” Thị vệ thân cận của Tư Đặc Nhĩ là Khải Đức thấy sự tình không ổn lên tiếng.
Tư Đặc Nhĩ vung tay lên ngăn lại Khải Đức, hiện giờ chính là do Ngã Lệ Toa tự mình đề xuất tỷ thí, cho nên bọn hắn không thể nhúng tay, hơn nữa một chút tiểu xảo đấy hắn tin tưởng Ngả Lệ Toa có thể úng phó được.
Từng sợ mận gai quay xung quanh, ánh mắt Ngả Lệ Toa chợt lóe cùng với xương tỳ bà trong tay nhất thời chuyển động, ngón tay giữa của nàng hướng về phía xương tỳ bà chạm qua, bỗng một ánh sáng như lửa bắn thẳng tới quanh cành mận gai.
Ánh sáng đỏ rực kia giống hệt như ngọn lửa ở trong lò luyện đan, làm cho người ta phải sợ hãi.
Nhanh chóng hòa tan cành mận gai đang quay xung quanh, thậm chí một hạt bụi cũng không còn mà rơi xuống.
Nhìn cảnh tượng này, tất cả các quan viên cùng bọn thị vệ đều trấn động. Vũ khí này thật là lợi hại, khi đấu khí màu nâu hòa cùng với xương tỳ bà làm một lại có thể xuất ra một luồng ánh sáng màu đỏ, thật quá lợi hại rồi.
Bạch Băng thấy cành mận gai bị hòa tan, ánh mắt hơi chớp động. Vây mà lại có thể tạo thành luồng khí màu đỏ có nhiệt độ? Xem ra quả thật là có chút năng lực.
Trên môi Bạch Băng nở nụ cười xinh đẹp, mang theo hương vị khuynh thành, trường kiếm nâng lên, một lần nữa ngưng tụ đấu khí.
Ngả Lệ Toa hừ lạnh một tiếng, nhiệt độ xương tỳ bà trong tay khiến người sợ hãi, ngón tay lại chạm vào vị trí lúc trước một lần nữa. Một đạo ánh sáng màu đỏ giống như Tam Vị Chân Hỏa bay tới công kích Bạch Băng.
Khí tức màu đỏ nồng đậm đánh úp lại tạo thành một biển lửa liên miên thật lớn.
Mọi người thấy cảnh này thì trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, dưới một kích này chỉ sợ nữ tử áo trắng kia sẽ mất mạng. Khí tức màu đỏ nóng rực kia sợ là có thể thiêu rụi tất cả chứ đừng nói chi là nhân loại.
Trái lại khi thấy phản ứng của mọi người ồn ào lớn như vậy, thì sắc mặt Xích Liên Triệt vẫn bình thường không nhìn ra vui sướng.
Vẻ mặt loại này ở trong mắt mọi người mà nói, thì Lục vương gia cũng không phải là rất quan tâm tới nàng kia. Vì nếu rơi vào tình huống này là chết không thể nghi ngờ, nhưng vì sao lại vẫn chưa ra tay? Chẳng lẽ chịu để im để mất đi tiền đặt cược?
Bạch Băng nổi lên nụ cười trào phúng, nàng làm sao có thể để cho nàng ta biết được kết quả của việc gây ra tội với nàng sớm như vậy chứ, hơn nữa lúc này trò hay mới chỉ vừa trình diễn thôi không phải sao?
Vào lúc trận khí tức màu đỏ tập kích tới gần, mũi chân Bạch Băng điểm nhẹ xuống, trường kiếm bay ngang trời như một động tác quay chậm, vẽ ra một hình tròn vĩ đại, kiếm khí ngưng tụ thành một hình dáng giống như Thái Cực.
Trường kiếm kia trở nên thần kỳ, vòng tròn to lớn kia ở trước mặt Bạch Băng cũng càng lúc càng lớn hơn.
“Oanh” Một âm thanh nổ lớn vang lên, mang theo những tia lửa bay loạn trong không khí.
Đúng lúc đạo khí tức màu đỏ tới trước mặt Bạch Băng thì hình tròn lớn kia cũng thông minh không kém, giống như là một chiếc lá chắn chặn lại khiến cho tiếng nổ lớn vang lên, từng luồng khí tức màu đỏ bị vòng Thái Cực cuốn vào không ngừng chuyển động.
Ngả Lệ Toa trợn tròn mắt, lửa địa ngục của nàng vậy mà lại bị nàng ta chặn được. Đó là cái gì mà lại lợi hại như thế, ngay cả nàng cũng không đoán ra được, chỉ thấy vòng Thái Cực kia xoay tròn chuyển động giống như cái la bàn.
'Rầm ầm' Từng luồng đấu khí màu đỏ theo Thái Cực Xoay tròn bỗng nhiên bắn ngược lại về phía Ngả Lệ Toa, so với trước còn cường đại hơn.
Những người đang quan sát ở đây đã không thể nào hình dung được tình hình trước mắt nữa để mà bình luận, tranh đấu như vậy thì đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy. Hai người đều sử dụng những chiêu thức quái dị, không nhìn rõ là của môn phái nào, hơn nữa dựa vào tình hình này mà nói thì rõ ràng là nữ tử áo trắng đang chiếm thế thượng phong.
Ngả Lệ Toa lùi về sau vài bước, xương tỳ bà trong tay chuyển hướng, đầu ngón tay dao động liên tục, một đạo khí tức cường đại dần dần truyền ra, mang theo những tiếng động vang lên. Ánh mắt nàng lóe ra hào quang sáng chói, vào đúng lúc luồng khí màu đỏ bị bắn ngược trở về thì xương tỳ bà trong tay nàng đột nhiên vượt quá mức quy định mà bắn ra từng luồng khí, theo ngón tay của nàng truyền ra ngoài.
Vài đạo đấu khí màu đỏ theo xương tỳ bà bắn ra trong không trung, chống lại những tia màu đỏ bị bắn ngược trở về rồi dần dần dung nhập vào theo tiếng nhạc, chậm rãi ở trong không khí ngưng tụ mà nhảy múa.
Ầm! Bạch Băng khép hờ hai mắt, nhưng trong mắt Bạch Băng vẫn vô cùng kiêu ngạo. Âm nhạc có thể khống chế vật thể nhưng căn bản không đủ sức để khống chế nàng. Tiếng nhạc này sở dĩ có thể khống chế được cao hay thấp thì còn phải xem xem là công lực người này cao tới đâu mới được!
Lúc này Bạch Băng có thể cảm nhận được tiếng nhạc kia cùng với luồng đấu khí màu đỏ này tỏa ra sát khí, vậy mà lại có ý định đưa nàng vào chỗ chết. Nàng không trả lại cho nàng ta một chút, thì có phải là rất không phải phép hay không!
Ánh mắt Ngả Lệ Toa nhìn chằm chằm Bạch Băng, ngón tay không ngửng bay múa trên xương tỳ bà, kèm theo đó là từng trận âm thanh được tấu lên, khiến người ta không có chút cảm giác thoải mái mà ngược lại, lại khiến cho lòng người nảy sinh ra ý nghĩ độc ác. Những âm thanh kia như những tiếng trống trận, một tiếng rồi lại một tiếng không ngừng nhiễu loạn suy nghĩ của những người ở đây.
“Đi” Ngả Lệ Toa hô to một tiếng, đấu khí màu đỏ rót vào tiếng nhạc càng mãnh liệt hơn, giống như là một bảo bảo ngoan ngoãn biết nghe lời, mà lao thẳng tới phía Bạch Băng.
Càng lúc càng mãnh liệt, càng lúc càng ngoan độc. Từng trận hào quang tựa như cơn lốc mang theo vô vàn sát khí nồng đậm mà kéo đến.
Ánh mắt Xích Liên Triệt vẫn dõi theo từng chuyển động của Bạch Băng, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo lạnh lùng cương nghị vẫn không thay đổi.
Nhưng Xích Liên Vũ đang ngồi trên ghế thì lại không bình tĩnh được như thế, mấy năm nay hắn vẫn khổ tâm tu luyện vũ tu, cho nên có thể cảm giác được sự cường đại của từng đạo đấu khí màu đỏ kèm theo với sát khí mãnh liệt.
Sắc mặt lo lắng ầm trầm, quay đầu nhìn về phía Xích Liên Triệt thì thấy hắn vẫn ổn thỏa bất động. Lục đệ tới cùng là đang tính toán muốn làm gì!
Bạch Băng lạnh lùng nhìn lướt qua xương tỳ bà của Ngả Lệ Toa trong nháy mắt, ở sâu trong đôi mắt đen láy dần dần hiện lên sát khí.
Trường kiếm cùng với tay trái đồng thời chuyển động, khí tức trên người tỏa ra bốn phía. Hơi thở kia mang theo sự hủy diệt mà tới, khóe miệng nhẹ nhàng khẽ động, chuẩn bị thay đổi kết thúc.
Trường kiếm vẽ ra hình dáng Thái Cực, cùng với đấu khí trung cấp màu cam kia tuyệt đối không ai chống cự nổi. Thái Cực kiếm vốn đã rất lợi hại, cương nhu cùng tồn tại, mà lại mang theo đấu khí màu cam kia khiến cho hai luồng khí đồng khởi, lực đạo so với một cái còn phải cường đại hơn gấp ba lần.
Ngay cả người quan sát cũng cảm nhận được sự cường đại này, khí tức thật mạnh. Nữ tử này tới cùng là người phương nào, tuổi còn nhỏ như vậy mà lại biến thái tới như thế.
Tư Đặc Nhĩ cũng không giữ nổi bình tĩnh nữa, nhìn chiêu thức lợi hại của Bạch Băng kia thì hắn cảm giác được nó còn mạnh hơn so với Ngã Lệ Toa gấp bội. Nữ tử ở đại lục cường hãn như vậy thì đây là lần đầu tiên hắn thấy, tuổi nhỏ mà đã luyện được nội lực thâm hậu như vậy, ngay cả người hải ngoại cũng rất hiếm khi có được.
“Hoàng tử, công chúa chỉ sợ không chống lại được một kích của nàng kia.......” Khải Đức tuy mặt không chút cảm xúc nào, nhưng ở trong mắt thì lại lộ ra cảm xúc rõ ràng.
Tư Đặc Nhĩ không nói chuyện, nhưng ánh mắt thâm sâu thì vẫn nhìn Bạch Băng, trong lòng tâm tư xoay chuyển. Nếu nữ tử như vậy mà ở lại bên cạnh hắn thì chính là cảnh tượng như thế nào ạ?
“Hoàng tử, công chúa........” Thấy Tư Đặc Nhĩ không nói gì, Khải Đức cảm thấy vô cùng sốt ruột.
Khải Đức còn chưa nói xong, Tư Đặc Nhĩ đã dơ tay ngăn lại lời nói của hắn, con ngươi sắc bén như báo nâng lên thu toàn bộ hình ảnh của Bạch Băng vào trong mắt.
Nữ nhân này rất đẹp..... Chỉ là hình như hơi quá lạnh lùng rồi thì phải!
'Oanh' Một tiếng, đấu khí ở trong hai tay phát ra khí tức mạnh mẽ, giống như hai con ngân long ở trong nháy mắt hợp lại làm một, mang theo lực đạo cuồng liệt.
Đối diện với luồng đấu khí màu đỏ Ngả Lệ Toa vốn đang cường thịnh, vậy mà chỉ trong nháy mắt đã xoay chuyển. Đấu khí màu đỏ tiêu tán, bị một luồng đấu khí có hình dáng ngân long mang theo khí thế sắc bén xuyên qua luồng đấu khí màu đỏ. Rồi luồng đấu khí đỏ đang rất lợi hại kia dần tiêu tán hóa thành hư ảo, trở thành một làn khói chậm rãi bay lên.
Đấu khí màu trắng thẳng hướng Ngả Lệ Toa mà đến, làm cho nàng ngăn không nổi, thậm chí nếu bị dính một kích này thì phải chết chẳng phải nghi ngờ.
Bạch Băng quyết hạ sát tâm, bất kể nàng ta là hải ngoại công chúa hay là cái gì, một khi chọc nàng thi chắc chắn phải chết!
Người kính ta thì ta kính lại người, người phạm ta thì ta giết người. Vô luận là ai thì nguyên tắc của nàng sẽ không vì thân phận của bất cứ người nào mà thay đổi.
Mấy quân chủ lúc này đều nhìn ra cửa, hai người này công phu đều tốt nhưng mà nữ tử áo trắng kia có vẻ lợi hại hơn, nhất là khi đạo đấu khí cường đại kia trong nháy mắt đã đánh tan đấu khí màu đỏ.
Rồi sau đó còn trực tiếp áp bức tiểu công chúa. Dựa vào một kích này, sinh tử đã rất khó nói rồi.
Quân chủ của ba nước đều mở to mắt mà nhìn tình hình đang diễn ra, không biết nếu như vị tiểu công chúa hải ngoại này chết đi thì đại lục cùng với hải ngoại có thể xảy ra chiến tranh hay không?
Ngả Lệ Toa trợn trừng mắt nhìn, ngón tay đang lướt trên cây đàn tỳ bà chợt dừng lại vì gặp phải trận đấu khí mạnh mẽ, theo bản năng đưa cây đàn che chắn ở trước người mình.
'Ầm' một tiếng nổ vang, cây đàn vì va chạm phải luồng đấu khí mạnh mẽ mà vỡ tan.
Ngả Lệ Toa thấy vậy thì liền vứt đi cây đàn trong tay, thân thể liên tục lùi về phía sau do bị luồng đấu khí của Thái Cực đánh xuyên qua mà làm nát cây đàn tỳ bà, rồi lại trực tiếp đánh thẳng vào thân thể.
Tư Đặc Nhĩ đang ở trên ghế bất chợt đi chuyển, bóng dáng nhanh nhẹn như quỷ mị lao về phía Ngả Lệ Toa, một tay ngưng tụ nội lực lập tức truyền vào từ sau lưng của Ngả Lệ Toa lan dần ra khắp toàn thân.
Ngả Lệ Toa được một cỗ nội lực mạnh mẽ truyền vào, nhất thời dồn lực hung hăng đánh một chưởng mạnh mẽ về phía vòng Thái Cực.
'Rầm Ầm' lại một tiếng nổ vang, luồng đấu khí của Thái Cực vốn đã mạnh mẽ, nay nhất thời bị một luồng nội lực khác đánh ngược lại thì cũng bị kích phát mà bắn ra một đạo khí tức mãnh liệt hơn gấp bội lần.
Khí thế bắn ra bốn phía giống như pháo hoa nở rộ, làm cho mọi người ở xung quanh phải kinh hoảng. Nếu như bị luồng đấu khí này đánh tới trên người, chỉ sợ không bị chết thì cũng bị tàn phế.
“A.....” Từng tiếng hô to liên tiếp vang lên, tất cả mọi người đang ngồi trên ghế cũng đều cuống quít chạy tán loạn ra khắp nơi để tránh né.
Một số người kém may mắn bị đấu khí kia đánh vào người, miệng phun ra máu tươi.
Bạch Băng thấy Tư Đặc Nhĩ nhúng tay vào, ánh mắt nhất thời càng trở nên rét lạnh. Các ngươi đã không tuân thủ nguyên tắc, vậy cũng đừng trách ta không khách khí.
Cúi đầu nhìn thì nhìn thấy Tiểu Bạch và Tiểu Kim cũng mở to đôi mắt mang theo ánh sáng khát máu.
“Đi” Giọng nói lạnh như băng vang lên, bỗng một trắng một vàng lấy khí thế nhanh chóng lao ra, sau đó từ trên tay Bạch Băng cũng đồng thời xuất ra một đạo kiếm khí mạnh mẽ.
Đón nhận đạo kiếm khí kia, Tư Đặc Nhĩ và Ngả Lệ Toa đồng thời bị ép phải lùi về phía sau ba bước.
Trong mắt Tư Đặc Nhĩ hiện lên vẻ kinh ngạc, hắn vẫn nghĩ rằng nàng vốn rất mạnh rồi, nhưng lại không nghĩ được ở trong tình cảnh này nàng lại có thể xuất ra được luồng đấu khí mạnh mẽ hơn cả thế, khiến chân tay hắn phải run lên.
Ánh mắt lóe lên, tiện tay gạt Ngả Lệ Toa sang một bên, trên mặt nở nụ cười: “Xuống tay cần gì phải nặng như vậy?”
Nghe thấy vậy, ánh mắt Bạch Băng lạnh lẽo nhìn lướt qua Tư Đặc Nhĩ, vừa cười vừa nói: “Haha.... Xuống tay nặng? Ta thích ra tay nặng như vậy đấy thì sao nào! Chọc giận ta, chỉ có chết!”
Hai huynh muội này thật đúng là kẻ đàn người hát? Người nào xuống tay quá nặng? Nếu như hôm nay năng lực của nàng không hơn người, chỉ sợ kết cục chỉ có đường chết thảm mà thôi!
Thật không biết là do nàng quá mức đề cao chính mình! Hay là đã quá xem nhẹ thực lực người hải ngoại bọn hắn?
Nhìn ra tâm tư của Tư Đặc Nhĩ, Bạch Băng tươi cười sáng lạn nhìn hắn nói: “Ta nói rồi, trêu chọc ta. Chết!”
Lời nói đơn giản vang lên, Bạch Băng tụ khí nâng cao trường kiếm, kiếm khí vô hình không ngừng bắn ra. Dám coi lời nàng nói như gió thoảng bên tai? A, lá gan thật lớn!
Ngả Lệ Toa phục hồi lại tinh thần, trong lòng lạnh lẽo, giương mắt nhìn Bạch Băng. Nhân lúc ca ca ra tay, nàng phải nắm lấy cơ hội mà giáo huấn nàng ta. Vào lúc này, hai tay Tư Đặc Nhĩ đang ngưng tụ ra đấu khí vô cùng mạnh mẽ, theo bàn tay to vung lên, lập tức đón nhận lấy kiếm khí của Bạch Băng.
Ngả Lệ Toa xoay người, trong tay cũng ngưng tụ ra đấu khí, mặt mũi của nàng đã bị mất hết, cho nên nàng phải giết chết nàng ta!
Trên mu bàn tay Ngả Lệ Toa nổi lên gân xanh, nội lực không ngừng ngưng tụ ra đấu khí, nàng muốn nàng ta bầm thây vạn đoạn. Đấu khí màu đen không ngừng lớn mạnh, một chưởng đánh ra, bắn thẳng về phía Bạch Băng.
Bạch Băng điểm nhẹ mũi chân, thân thể linh hoạt như chim yến, xoay chân một cái đá thẳng về phía quả cầu màu đen đang công kích tới.
Huynh muội cùng liên thủ? Tốt tốt tốt, dưới chân dùng lực đá thẳng về phía trước, quả cầu màu đen kia bị Bạch Băng đá bay ra ngoài không khác gì một quả bóng.
“Rầm Ầm'
'A............'
Đấu khí màu đen kia thẳng tắp hướng về phía bàn tiệc của người hải ngoại mà lao đến, khiến tất cả mọi người tùy tùng miệng phun máu tươi, ngã ngửa ra mặt đất.
“Ngươi.........A..........” Ngả Lệ Toa tức giận giậm chân, lời nói tức giận vừa muốn nói ra, thân hình trên ghế của Xích Liên Triệt cũng bật lên, ngay lập tức vung tay khiến thân hình Ngả Lệ Toa bị bắn bay ra ngoài.
“Nếu hoàng tử hải ngoại đã muốn như vậy, bổn vương đương nhiên cũng cần phải ra sức một tay” Thân hình Xích Liên Triệt bay xuống cạnh người Bạch Băng, đưa tay ôm Bạch Băng vào lòng. Ở trước mặt hắn mà hai người kia dám cấu kết khi dễ người của hắn, quả thật xem hắn chỉ là vật trang trí hay sao!
Sự tình diễn biến ra đến nông nỗi này, tất cả mọi người ở đây đều trầm mặc. Bọn quan viên đều sợ hãi rụt rè đứng ở nơi an toàn, hoảng sợ nhìn cuộc nội chiến đang diễn ra, rõ ràng là một cuộc yến tiệc, vậy mà giờ lại thành tình cảnh đáng sợ như vậy. Bọn họ đều là cường giả đương nhiên không sao, nhưng người chịu khổ lại là bọn hắn ạ!
“Sự tình có vẻ không ổn” Hoàng đế Bắc quốc cau mày, nếu thật sự xảy ra chiến tranh, người đại lục lại không biết thực lực của người hải ngoại ra sao, nhưng chỉ sợ là người hải ngoại đã điều tra ra rõ ràng thực lực của bọn họ rồi.
Đang ở nơi xa lạ, vậy mà người hải ngoại này lại vẫn hung hãn không thèm để người bốn nước của bọn họ vào mắt. Chẳng lẽ thực lực của người hải ngoại lại lợi hại như vậy? Mặc kệ nói như thế nào, trước tình hình không rõ ràng nếu tùy tiện xảy ra xung đột, hậu quả chỉ sợ là không tưởng tượng nổi.
Tuy rằng lúc này đối chiến chính là Xích Nguyệt quốc, nhưng mà người hải ngoại tới đại lục vào lúc này, tâm tư kia chỉ sợ một quốc gia cũng chưa đủ thỏa mãn!
“Gấp cái gì “ Thần Công Liên cười nói, hắn trái lại không cảm thấy được có cái gì không tốt.
“Liên nhi, công phu của người hải ngoại rất quái dị, chỉ sợ thế lực ở phía sau rất cường đại. Hiện giờ cùng hải ngoại xung đột, đối với toàn bộ đại lục đều bất lợi” Bọn hắn cũng đã từng có dã tâm xâm chiếm hải ngoại, chỉ sợ rằng người hại ngoại cũng đồng dạng cũng có ý nghĩ muốn xâm chiếm đại lục.
Tuy hắn rất muốn diệt trừ Xích Nguyệt quốc, nhưng mà đối mặt với sự công kích của hải ngoại thì hắn vẫn lựa chọn dẹp mọi ân oán, chung tay chống địch.
Trước mắt phải bảo vệ được đại lục rồi mới có thể tính tiếp, nếu như lúc này hắn cùng với người hải ngoại liên hợp đối đầu với Xích Nguyệt quốc, sợ rằng người hải ngoại sau khi thắng lợi rồi ngay cả quốc gia của hắn cũng mất!
Thần Công Liên liếc mắt nhìn thấu suy nghĩ của hắn, khóe miệng nhếch lên nụ cười chế nhạo: “Không nên coi thường lực lượng của bọn họ, cuộc chiến này thắng thua cũng chưa rõ thuộc về ai đâu”
“Dựa vào cái gì mà nói vậy?” Bắc hoàng quay đầu nhìn Thần Công Liên đầy nghi ngờ.
“Dựa vào cái gì mà nói vậy? Đúng vậy ạ, dựa vào cái gì mà nói vậy ạ!” Đối mặt với thắc mắc đó, Thần Công Liên đưa ra câu trả lời càng thêm khó hiểu, khóe môi lạnh lẽo mỉm cười, ở sâu trong tròng mắt dấy lên một ngọn lửa.
Bắc hoàng nhìn Thần Công Liên đầy quái dị, đáp án này chẳng khác nào khiến hắn càng thêm đau đầu!
Các quân chủ của hai nước còn lại cũng nhíu mày, rõ ràng suy nghĩ của bọn họ cùng với Bắc hoàng cũng không khác nhau là mấy.
Xích Liên Hoàng ngồi trên long ỷ lại càng không giữ được bình tĩnh, cuộc chiến này đến khi nào mới xong?
“Hôm nay ta sẽ giết nàng ta, ta muốn nhìn xem người sẽ nổi giận tới mức nào” Bạch Băng vô cùng lạnh lùng nhìn về phía Tư Đặc Nhĩ lên tiếng.
Dám dở trò trước mặt nàng, hừ, muốn bao che khuyết điểm cho muội muội sao? Nàng là muốn xem xem hắn rốt cuộc có thể bao che khuyết điểm tới trình độ nào! Cho rằng mình là người hải ngoại thì giỏi lắm sao? Chỉ cần nói ra vài câu là có thể đem chuyện này cho qua à?
Khởi xướng ra chuyện này chính là bọn họ, như thế nào bây giờ lại đổ hết lên đầu nàng rồi!
Tư Đặc Nhĩ quay đầu nhìn Ngả Lệ Toa bị đánh bay, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo. Quay đầu lại nhìn chằm chằm nữ tử lạnh lùng kia, người nữ nhân này làm hắn không đoán ra được tâm tư, mỗi một bước đi của nàng đều không nằm trong suy nghĩ của hắn.
Bạch Băng đang nằm ở trong lòng Xích Liên Triệt, bỗng nhiên nhanh chóng tiến lên, năm ngón tay hướng thẳng về phía Ngả Lệ Toa mà bắt lấy.
Toàn thân Ngả Lệ Toa run rẩy, sắc mặt trở nên tái nhợt. Hiển nhiên là sự va chạm vừa rồi đã khiến cho nàng mất hết sức lực.
Thị vệ Khải Đức thấy Bạch Băng phát động công kích, vội vàng che chắn ở trước mặt Ngả Lệ Toa.
Ánh mắt Bạch Băng lạnh lùng nhìn qua hắn một cái, khóe miệng tươi cười càng sâu, đáy mắt phát ra nồng đậm cuồng vọng mà không ai bì nổi. Nhưng sự cuồng vọng đó ở trong mắt mọi người lại chính là sự bất an.
Tầm mắt của mấy quân chủ đều dõi theo từng bước di chuyển của Bạch Băng, nữ nhân này quá mạnh mẽ, công phu võ thuật vô cùng quái dị. Thân thế của nàng tạm thời chưa nói tới, chỉ dựa vào công phu cùng thủ đoạn mà nàng đang sử dụng với người hải ngoại cũng đủ để đoán được, sau này nhất định nàng sẽ là chướng ngại của bọn hắn!
Xích Liên Vũ nắm chặt cái chén trong tay, ánh mắt cố định ở trên người Bạch Băng, trên thân thể của nàng luôn luôn có một lực hấp dẫn mê người. Nàng chính là sự kết hợp của hai loài hoa anh túc và tuyết liên.
Không chỉ có cao quý mà còn mang theo loại độc dược trí mạng.
Hai loại này có hai loại khí chất đối lập mà không ai có thể cùng có được, mà nàng lại hồn nhiên kết hợp được cả hai thứ, khiến hai sự đối lập này cùng dung hợp vào nhau, để chúng trở nên hoàn mỹ nhất.
Không những chỉ có dung nhan khuynh thành, mà nàng còn có được khí chất lạnh lùng cao ngạo, nhưng cũng chính sự lạnh lùng cao ngạo đấy lại là điểm quyến rũ chết người.
Nhìn Bạch Băng như vậy, làm nội tâm của hắn rung động, nhưng sự rung động này hắn chỉ có thể chôn chặt ở trong lòng cả đời...........
Yến hội lúc này trở nên rối loạn, đấu khí màu đỏ như lửa bắn ra tung tóe khắp nơi, tràn đầy sát khí.
Ánh mắt rực lửa của Tư Đặc Nhĩ chớp động, cặp mắt màu vàng cùng với con ngươi đen như mực của Xích Liên Triệt giao nhau.
Bên này, thân hình của Bạch Băng di chuyển nhanh như tia chớp, sát khí dày đặc theo thân thể nàng tỏa ra. Mái tóc dài cùng với áo choàng tung bay hòa cùng với sát khí lạnh thấu xương khiến cả người nàng trở nên lạnh lùng mà trong trẻo, làm cho người ta không rét mà run.
Một nữ tử như vậy mà lại có thể tỏa ra sát khí khiến người ta sợ hãi, người thị vệ che ở trước người Ngả Lệ Toa ở trong nháy mắt, cũng cảm thấy sợ hãi.
Nâng tay, một thanh loan đao liền chém về phía Bạch Băng, khí thế vô cùng hoàn mỹ. Nếu như bình thường khi nhìn thấy loại đao pháp này, Bạch Băng nhất định sẽ cẩn thận cân nhắc một chút, nhưng hiện giờ nàng không có tâm tình mà suy xét.
Bàn tay năm ngón hướng thẳng về phía loan đao mà chống đỡ.
“Mau nhìn, nàng ta muốn làm gì?”
“Tay nàng ta sẽ bị chặt bỏ........”
Mọi người thấy động tác của Bạch Băng thì đều kinh ngạc, nhìn thủ đoạn chống lại loan đao kia thì ngay cả ngốc tử cũng biết rõ kết quả.
Thời điểm mọi người ở đây đều lắc đầu, thì Bạch Băng đã bổ nhào về phía loan đao ' ầm' một tiếng, chỉ thấy tay Bạch Băng đã chém thanh đao làm hai đoạn.
Ngơ ngác, mọi người vừa mới kinh hô đều hoàn toàn trở nên ngơ ngác, mồm miệng há hốc. Nàng ta vậy mà dùng tay không cắt thanh đao kia làm hai đoạn, tay nàng ta chẳng lẽ là làm bằng sắt sao?
Khải Đức cũng kinh ngạc, trong nháy mắt còn chưa kịp phản ứng lại thì ngực đã nhói đau. Một bàn tay trắng nõn đã đâm thẳng vào vị trí trái tim của hắn, làm hắn giật mình ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ ngay trước mắt, ở trên mặt là một nụ cười quỷ dị.
Bạch Băng vung tay, nam nhân cao lớn lập tức bị bay lên rồi sau đó là văng ra ngoài, chỉ trong nháy mắt trái tim Khải Đức liền đình chỉ hoạt động.
Lúc này những quan viên và các thị vệ đều nhìn Bạch Băng bằng ánh mắt quỷ dị, trong tay nàng tràn đầy máu tươi, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất.
Theo vị trí Khải Đức rơi xuống, lập tức tạo thành một cái hố lớn, trái tim ở trước ngực lộ ra bên ngoài, vô cùng ghê người. Loại thủ đoạn này khiến cho người người phải sợ hãi, không khác gì một cơn ác mộng kinh hoàng!
Ngả Lệ Toa kinh hãi nhìn Khải Đức chết đi, cái kiểu chết này.......
Quay đầu nhìn chằm chằm Bạch Băng, bây giờ nàng tuyệt đối sợ hãi, thân thể không ngừng lùi về phía sau từng bước.
Tư Đặc Nhĩ nhìn thoáng qua rồi sau đó đi về phía Bạch Băng.
'ầm' Một tia đấu khí màu tím ngăn ở ngay trước mặt hắn.
Tư Đặc Nhĩ nhìn đấu khí màu tím ngăn cản trước mặt, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, đấu khí màu tím? Không nghĩ tới người nam tử này thế nhưng lại có đấu khí màu tím.
Dơ tay ngăn cản, thân hình hoảng sợ lùi về sau hai bước.
“Đối thủ của ngươi là ta, hai người các nàng đối chiến với nhau, không tới phiên ngươi nhúng tay vào” Bên miệng Xích Liên Triệt nở nụ cười lạnh.
Nhưng ở tận sâu dưới đáy mắt là một mảng lạnh lẽo khiến lòng người phải kịch liệt run lên, hôm nay người gây sự là công chúa hải ngoại, cho nên sự tình diễn ra đến bây giờ cho dù có giết công chúa hải ngoại đi nữa, thì hắn vẫn đứng hoàn toàn về phía Bạch Băng.
Hắn muốn nhìn xem ai dám nhúng tay vào, ai dám nói một chữ không, hắn tuyệt đối sẽ loại trừ ngay lập tức.
Vào những giây phút cuối ngày, ánh trăng chậm rãi nhô lên trên cao chiếu sáng một mảnh âm u, làm cho mọi người ở đây ngay cả hô hấp cũng phải cẩn thận theo.
Trận chiến này không khác nào trận chiến của quỷ môn quan, trái tim không có lúc nào bình tĩnh nổi vì chịu quá nhiều kinh hãi.
“Tiếp theo nên đến lượt ngươi rồi” Lời nói khát máu từ trong miệng nàng nói ra, như gợi lên niềm hứng thú chém giết.
Ngả Lệ toa sắc mặt tái nhợt, tiện tay rút ra cây ngân trâm, đứng dậy hướng về phía Bạch Băng mà đâm.
Khuôn mặt khát máu của Bạch Băng chứa đầy sự châm chọc, nhấc chân đá chuẩn xác vào trong cây trâm trên tay nàng, sau đó là hung hăng đem bàn tay trắng nõn của Ngả Lệ Toa dẫm nát dưới chân.
“rắc” tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên giữa trời đêm yên tĩnh, nghe cực kỳ vang dội.
“A...........” Ngả Lệ Toa ngẩng đầu gào thét.
Tư Đặc Nhĩ lông mày nhăn lại càng sâu, bàn tay nắm chặt lại thể hiện ra sự tức giẫn hỗn loạn của hắn.
Đôi mắt khát máu của Bạch Băng chớp động, đôi chân như mang theo sức nặng ngàn cân, đem Ngả Lệ Toa dẫm thành xương cốt vỡ vụn. Không phải muốn cướp người của nàng sao? Tiếp tục cướp đoạt ạ!
Các vị quan viên có mặt tại đây sắc mặt đều tái mét, một nữ tử xinh đẹp như vậy mà lại độc ác như thế. Ngoài miệng tươi cười đẹp đẽ, nhưng ẩn sau nụ cười đó lại là hơi thở chết chóc vô tận như Tu La tới từ địa ngục.
“Dừng tay” Khuôn mặt cương cứng tràn đầy tức giận của Tư Đặc Nhĩ lạnh lùng lên tiếng.
Bạch Băng quay đầu nhìn về phía Tư Đặc Nhĩ, mặt mày nhíu lại, tư thái cao ngạo hoàn toàn lộ ra ngoài, bên miệng mang theo châm chọc lên tiếng: “Chuyện này không phải do ngươi quyết định!”
Dứt lời, quay đầu mặc kệ khuôn mặt khó coi của Tư Đặc Nhĩ, nhấc chân khỏi tay trái của Ngả Lệ Toa rồi lại dẫm mạnh xuống cổ tay phải, không lưu lại chút tình cảm nào cho hắn!
“A.... Brother..... Save me......(ca ca, cứu ta) “ Ngả Lệ Toa khản giọng gào thét, tay nàng như muốn phế rồi.
Tư Đặc Nhĩ thâm trầm nhìn thoáng qua Bạch Băng, thủ đoạn này quá ác độc, người có tài như vậy thật sự hắn có thể dùng được sao?
“Brother....Save me.........” Mặt Ngả Lệ Toa không còn chút máu, ánh mắt cầu xin nhìn về phía Tư Đặc Nhĩ.
Tiếng gào thét của Ngả Lệ Toa kéo lại suy nghĩ của hắn, mặt mày trầm xuống, nhấc chân muốn đi về hướng Bạch Băng.
Xích Liên Triệt nhìn ra suy nghĩ của Tư Đặc Nhĩ, chân hắn tiến lên một bước, cười nhạt một tiếng với hắn ta.
Bóng đêm mê người, tất cả ánh nến trong ngự hoa viên tạo nên một hình ảnh nổi bật vô cùng, khiến hắn trở nên cao quý mà yêu mỵ
Tuy nói là yêu mỵ nhưng ở trên người hắn vẫn toát ra một cỗ uy nghiêm chấn nhiếp lòng người. Trong đôi mắt đen tuyền là một mảnh ánh sáng rực rỡ bắn ra bốn phía, làm mọi người không dám nhìn gần, bởi vì hắn tựa như một vị thần từ trên trời hạ xuống nhân gian.
“Gấp cái gì chứ, trò hay còn chưa có xem xong mà không phải sao?” Tuy nhìn về phía Bạch Băng, nhưng khóe mắt Xích Liên Triệt vẫn không buông tha cho bất kỳ vẻ mặt nào của Tư Đặc Nhĩ.
Đôi mắt màu vàng kim của Tư Đặc Nhĩ cũng trở nên sâu không thấy đáy, lưu quang chớp động như một vòng xoáy, ở tận sâu trong vòng xoáy đấy như ẩn hiện lên tầng tầng lớp lớp sóng gió, chỉ là vì ẩn giấu quá sâu cho nên mọi người mới không phát hiện ra mà thôi.
“Brother.....” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngả Lệ Toa biến dạng, đau đớn khiến cho nàng không thể chịu nổi, xương cốt vỡ vụn khiến toàn thân đau đớn, nàng không có ngất đi cũng là do nội lực nàng không kém, mới có thể duy trì được ý thức.
Bạch Băng không chút thương tiếc, nâng chân lên, đảo mắt đang đinh giẫm lên đỉnh đầu... Mọi người vào giờ khắc này đều đã nhắm chặt hai mắt lại không dám nhìn, chỉ cần một cước của nàng ta chỉ sợ sẽ đem đầu của vị tiểu công chúa hải ngoại kia vỡ nát!
“Cho nàng một đường sống” Tư Đặc Nhĩ nhẹ nói, trong mắt đã tăng thêm dao động.
Chân Bạch Băng dừng lại, một khi đã thương yêu như vậy....... Như thế nàng sẽ giữ lại cho nàng ta một mạng!
“Vậy thì giữ lại một mạng cho nàng ta!” Dứt lời chân Bạch Băng liền đá vào thân thể của Ngã Lệ Toa, chân dùng lực, thân thể Ngã Lệ Toa liền bay lên trời.
Bạch Băng nâng lên trường kiếm trong tay, mũi chân điểm nhẹ lên mặt đất mà bay, trường kiếm bay múa hoa lệ, trong nháy mắt thanh kiếm vô tình đã chạm tới cổ tay của Ngã Lệ Toa.
“A,..........” Nhất thời dòng máu tươi nóng bỏng tựa như suối mà phun trào.
“Vậy là được rồi” Ánh mắt Bạch Băng nhìn về phía Tư Đặc Nhĩ, khóe miệng nhếch lên nụ cười vô cùng lạnh nhạt, thu lại trường kiếm làm Ngả Lệ Toa cả người lao thẳng về phía hắn.
Tư Đặc Nhĩ xoay người đỡ Ngả Lệ Toa một thân đầy máu tươi, trong mắt cảm xúc hỗn loạn.
“Brother.......... Tay của ta.... tay của ta.. phế rồi......” Giọng nói suy yếu của Ngả Lệ Toa còn chưa nói xong thì ánh mắt trắng dã rồi ngất đi.
Hai cổ tay không khác gì một đống thịt thối, xương cốt đều vỡ vụn, nàng ta vậy mà lại đánh đứt gân tay của Ngả Lệ Toa!
Bây giờ đôi tay của Ngả Lệ Toa cả đời cũng đừng mong có thể động chạm đường bất cứ cái gì nữa, xương cốt nát còn có thể chữa trị, nhưng gân tay đứt thì ai có thể trị liệu?
“Xuống tay như vậy ko phải là quá nặng sao” Tư Đặc Nhĩ rũ mắt xuống, làm cho người ta không thấy rõ được ánh mắt của hắn là đang tức giận tới mức nào, hơn nữa chỉ trong nháy mắt sát khí toàn thân đã dày đặc hơn gấp đôi.
Bạch Băng vẫn bất động, cảm giác được sát khí mạnh mẽ nhưng trên mặt nàng lại vẫn mang theo tươi cười ngạo nghễ, muốn dùng sát khí cảnh cáo nàng?
Vô dụng thôi, bản thân nàng hiểu rõ nhất chính là sát khí, so với bất cứ cái gì thì sát khí chính là sự bảo hộ tốt nhất của nàng.
“Nặng? ở dưới mắt của ta mà muốn cướp đoạt nam nhân của ta, trừng phạt này đã là quá nhẹ” Trên người tỏa ra khí thế ngạo thị, cùng với hơi thở lạnh lẽo tản ra khắp nơi.
Mọi người ở đây đều cảm giác được sự mạnh mẽ này, nó quá cường đại.
Trong ngự hoa viên bỗng có một cỗ lực lượng cực kỳ quỷ dị, khiến cho tất cả mọi người đều phải vận nội lực chống đỡ, bọn họ chưa bao giờ thấy qua sát khí âm trầm và sắc bén như vậy.
Tư Đặc Nhĩ cũng mở to mắt, nữ nhân này là đang muốn cùng hắn phân cao thấp. Sát khí, loại sát khí này giống như có thể làm bất cứ thứ gì đều phải cúi đầu, ngay cả hắn cũng phải kinh hãi.
Hắn vậy mà lại sợ loại hơi thở này, sao có thể!
Bạch Băng xoay người đi về phía Xích Liên Triệt, trên người tản ra hơi thở vô cùng lạnh lẽo, phối hợp với dung nhan tuyệt mỹ quả thực như một vật nhỏ quyến rũ mê hoặc lòng người!
Trong sân là một mảnh yên tĩnh, cho dù là quân vương hoàng đế thì lúc này bọn họ cũng hoàn toàn không biết nên biểu đạt cảm xúc như thế nào, nữ nhân này thật đáng sợ!
“Yến hội hôm nay thật khiến cho tiểu vương cả đời khó quên!” Tư Đặc Nhĩ nghiêm mặt, sau khi bỏ lại những lời này thì lập tức xoay người đi ra cửa cung.
Tất cả sự tình tối nay, hắn sẽ khắc ghi chặt chẽ ở trong đầu, Bạch Băng phải không? ấn tượng của hắn về nàng đã sâu tới tận tim!
Mọi người thấy khách hải ngoại bỏ đi, nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Rốt cuộc yến hội cũng có thể kết thúc, hồn phách của bọn hắn không biết đã lượn đi lượn lại ở quỷ môn quan không biết bao lần rồi ạ.
Mặt mày Xích Liên Hoàng âm trầm, sau khi người hải ngoại rời đi, hướng về phía quân chủ ba nước khách sáo vài câu rồi kết thúc yến hội này.
Trận yến hội này mới chỉ là sự khởi đầu của cuộc chiến loạn, mọi người mỗi người một tâm tư riêng mà rời khỏi hoàng cung.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...