Thời gian thấm thoát thoi đưa, thoáng cái đã sáu năm trôi qua.
Trong thời gian sáu năm này, các thế lực trên đại lục đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Trên đại lúc này được chia ra thành tám nước, mỗi nước đều có dã tâm to lớn, nước nào cũng muốn quốc gia của mình trở nên lớn mạnh để xưng bá.
Cho nên chiến tranh giữa các quốc gia liên tiếp xảy ra, các nước lớn thì lại càng trở lên mạnh hơn, còn các nước nhỏ yếu thì sẽ bị cắn nuốt. Dân chúng mỗi ngày đều sống trong hoảng sợ, nơm nớp lo lắng sẽ bị các ma thú trung cấp và cao cấp sẽ dùng thân thể khổng lồ của rồi đem nhà của của bọn họ mà làm sập.
Dân chúng chỉ biết mỗi ngày cầu xin trời cao, mong sao chiến tranh loạn lạc có thể dừng lại, nhưng mà những gì mà bọn họ cầu xin vẫn không thành sự thật, chiến sự vẫn tiếp tục xảy ra liên miên không dứt.
Khương Vân quốc, Xích Nguyệt quốc, Bắc quốc, Đông Liêu quốc là bốn nước cường đại nhất trên đại lục. Trong sáu năm chiến tranh, bọn họ đã tiêu diệt đi vài quốc gia nhỏ bé và vô số dân chúng cùng binh lính.... khiến cho số lượng quốc gia bị diệt vong càng tăng lên, hơn nữa kèm theo đó là hàng trăm vạn thi thể của dân chúng.
Cả một đại lục to lớn, vốn từ tám nước nay chỉ còn bốn nước.
Vì vậy mà dã tâm của quân chủ bốn nước càng trở nên bừng bừng, có suy nghĩ muốn thống nhất thiên hạ lại thành một. Cả đại lục đều trải dài theo bờ biển, vô cùng rộng lớn, nhưng lại chưa một ai biết được ở phía của bờ biển đó còn tồn tại quốc gia nào nữa hay không.
Nhưng dù vậy thì vẫn có lời đồn đại, đồn rằng ở phía cuối bờ biển rộng lớn kia có một quốc gia tồn tại, bọn họ sử dụng ngôn ngữ riêng, dáng vẻ của bọn họ rất quái dị, màu tóc đều là màu vàng.
Trước kia có vài vị quân chủ khi nghe được, đều đã từng phái ra một nhóm binh lính lớn đi thăm dò, nhưng lại chưa thấy một ai còn sống mà quay trở về. Nếu không bị sóng biển cuốn đi thì cũng đều mất tích không chút hồi âm.
Sau sự việc này thì các quân chủ cũng không tiếp tục phái người đi tham dò nữa, mà lại ra lệnh cho các binh lính tiến công vào các quốc gia khác.
Khương Vân quốc cũng được coi như là một nước có lịch sử lâu đời nhất, bắt đầu từ khi phân chia tám nước lại thành bốn, thì bọn họ cũng chưa từng tham gia vào bất kỳ cuộc chiến nào. Chuyện này khiến cho mọi người đều suy đoán tâm tư, ai cũng đều nghĩ rằng Khương Vân quốc nhất định là đang ấp ủ kế hoạch to lớn gì đấy.
Bắc quốc cũng được xem như là một nước thành thật, một trận thắng một trận thua. Hiện tại đang ở trong thế tiến công, sau lưng thì âm thầm luyện binh mã, chờ đợi thời cơ.
Riêng về Xích Nguyệt quốc thì không một ai dám tấn công, bởi vì có Lục vương gia uy chấn thiên hạ nên các quốc gia đều phòng bị.
Lời đồn đại về Lục vương gia một thân yêu pháp, có thể điều binh khiển tướng vô cùng tài giỏi.
Lục vương gia Xích Nguyệt quốc tàn bạo vô tình, giết người như ngóe, chỉ cần có quốc gia nào tấn công Xích Nguyệt quốc thì đều sẽ chết rất thê thảm. Thủ đoạn tàn nhẫn, một mạng người cũng không chừa lại, toàn quân đều bị tiêu diệt.
Thủ đoạn tàn bạo như thế, làm lòng người vô cùng hoang mang và rối loạn. Nhiều năm chiến loạn liên tục, dưới sự chỉ huy thiên quân vạn mã tấn công tàn phá rất nhiều quốc gia của Lục vương gia, đã thu về được vô số tiền tài cùng lương thực.
Không thể phủ nhận được một chuyện, Xích Nguyệt quốc nếu như không có Lục vương gia chống đỡ, chỉ sợ đã sớm bị diệt vong từ lâu. Xích Nguyệt quốc có thể từng bước nhanh chóng vững mạnh cùng với sự giàu có của dân chúng như hiện nay, đều là nhờ công sức của Lục vương gia.
Hoàng Thành của Xích Nguyệt quốc, đường phố nháo nhiệt, đám người rộn ràng mua bán, trao đổi khắp nơi.
“Giá!”
“Giá!” Một tiếng vó ngựa vang lên, mọi người đều rối rít tránh ra hai bên đường. Mấy con tuấn mã chạy như bay qua, để lại phía sau là bụi đất bay đầy đường.
“Các người nhìn kìa, người vừa rồi đi ngang qua chính là Lục vương gia”
“Thật sự là Lục Vương gia đó, nghe nói tình hình chiến sự ở ngoài biên quan cuối cùng đã trở lại bình thường, mấy ngày nữa sẽ khải hoàn trở về triều”
“Đúng vậy ạ, ta cũng nghe nói, Lục vương gia đã đánh cho quân địch ngã lăn ra đầy đất ạ”
Sau khi tuấn mã chạy qua, mọi người nhìn bóng lưng trên ngựa kia, bắt đầu bàn luận. Dù vậy, trong mắt mọi người đều rất khâm phục Lục vương gia của bọn họ.
Trời đã về đêm nhưng hơi nóng vẫn còn, gió đêm thổi qua mang theo hơi nóng bay khắp trong không khí.
Lục vương phủ.
Bên trong một gian phòng, khói xanh lượn lờ bay ra dập dờn như áng mây trôi, nhưng cũng không rõ bên trong đốt cái gì mà lại khiến cho cả căn phòng trở nên có mùi vị nhẹ nhàng như vậy.
Ngồi ở bên cạnh bàn là một nam tử mặc áo bào màu đen, không biết đang suy nghĩ tới chuyện gì mà lại tập trung như vậy.
Mái tóc ẩm ướt được buông xõa xuống lưng, từng giọt nước nhỏ giọt xuống tấm thảm dưới chân.Bàn tay nam tử trắng nõn như ngọc tinh khiết không chút tỳ vết, cầm lấy bình rượu tự rót cho mình một chén, trong ly rượu bỗng tỏa ra nhiệt khí lượn lờ, khiến trong không khí tràn đầy hương rượu xông lên mũi.
Nâng lên ly rượu ngon, bỗng trong ly rượu nhìn thấy thấp thoáng một bóng người xuất hiện.
“Vương gia” Lôi Hỏa từ người cửa nhanh nhẹn đi vào, quỳ một chân trên đất.
“Tra được gì không” Xích Liên Triệt ngẩng mặt. Thiếu niên năm đó, hôm nay so với trước càng thêm tuấn mỹ, ánh mắt kia tỏa ra khí phách càng thêm mãnh liệt.
“Thuộc hạ vô dụng” Lôi Hỏa vẫn quỳ một chân trên đất không thay đổi tư thế.
Nghe vậy, tay nắm ly rượu của Xích Liệt Triệt càng chặt hơn. Sáu năm, đã sáu năm trôi qua, vẫn không chút tin tức, xuân đến thu đi, hoa nở hoa tàn, nhưng một chút tin tức vẫn không có.
“Vương gia, thuộc hạ nghe nói vào năm năm trước ở Khương Vân quốc xuất hiện Thiên Môn phái vô cùng thần bí. Số người tuy không nhiều, nhưng bên trong đều là cao thủ, môn chủ là một nữ nhân, hơn nữa lại còn có thể chưa trị được độc rắn!” Lôi Hỏa ầm thầm liếc mắt nhìn Xích Liên Triệt bẩm báo.
Chữa được độc rắn? Xích Liên Triệt khẽ động, ly rượu trong tay bỗng nhiên vỡ nát, nước theo kẽ tay chảy xuống đất.
“Ngày mai lập tức khởi hành đi Khương Vân quốc” Âm thanh không nghe ra được là vui hay giận vang lên.
Lôi Hỏa kinh ngạc, mặc dù không tra ra được nơi ở chính xác của Vương Phu, nhưng cái tin tức này cũng đủ để chứng minh rằng nàng vẫn tồn tại...............
-----------
Xuân đi đông tới.
Trong rừng trúc xinh đẹp, bên cạnh một bụi hoa đỗ quyên. Một cô gái đang ngồi bên cạnh cây đàn tranh, bàn tay thon dài xinh đẹp chậm rãi gẩy lên từng tiếng đàn.
Bên trên cành trúc là vô số con chim nhỏ với đủ mọi màu sắc, hoặc nghiêng đầu, hoặc nhắm mắt, hoặc mở to mắt, nhưng chung quy tất cả các biểu hiện đó đều để nói lên một chuyện.... đó là say mê.
Ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu xuyên qua các lá trúc xuống dưới đất, hiện ra những tia nắng màu vàng chói mắt làm cho tất cả mọi thứ trở nên không chân thật.
Tranh...... Từng trận dưa âm của khúc nhạc vang lên.
Cô gái mở mắt ra, đứng lên đi về phía hồ nước ở sâu bên trong rừng trúc.
Một cơn gió thổi tới, làm cánh hoa bay múa đầy trời, xung quanh thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt của cánh hoa. Cánh tay bên trong áo khẽ chuyển động vung lên, một mái tóc đen dài theo gió tung bay, khiến cả cả người cô gái giống như một con bướm đen như đang bay lượn, thần bí mê người.
Sau khi cơn gió ngừng lại, nàng đưa tay ra khẽ bắt lấy vài cánh hoa đang bay, những cánh hoa còn lại đều theo cơn gió vừa rồi mà bay vào trong hồ. Tầm mắt nhìn theo cánh hoa rơi trên mặt hồ, trong nước phản chiếu ra một bóng dáng xinh đẹp, loáng thoáng có thể nhìn ra được khuôn mặt có chút quen thuộc.
Thoáng cái đã sáu năm, dung mạo này của nàng, không biết Triệt có còn nhận ra được hay không?
Năm đó cả người nàng bị thương nặng, mất mười ngày mới chạy tới Khương Vân quốc. Nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của cha, vì vậy nàng vẫn ở lại Khương Vân quốc, đồng thời cũng xây dựng luôn thế lực của mình ở tại đây.
“Chủ nhân, mọi người đã đến đông đủ” Thúy Nga cung kính nói.
Nàng đi theo chủ nhân đã được bốn năm rồi, trong bốn năm này, chủ nhân càng lớn lại càng trở nên xinh đẹp hơn. Chẳng qua là tính khí của chủ nhân quá lạnh lùng, khiến các nàng nhiều lúc cũng không dám quấy rầy.
“Ừm!” Bạch Băng nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, sau đó rời bước đi tới đại sảnh.
Trong sáu năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện, năm đó cùng với lúc phụ thân mất tích thì Trần Dùng cùng với năm nữ nhi bị hủy dung cũng biến mất. Cho nên chuyện mất tích của cha nàng nhất định có liên quan tới các nàng.
Tình hình của Xích Nguyệt quốc, nàng cũng biết được không ít. Năm đó hoàng hậu cùng với Tứ vương gia cũng biến mất sau cuộc loạn chiến đó, nàng cũng đã truy xét rất lâu nhưng vẫn không có tin tức gì. Hôm nay bắt được Trần Dung, sự tình lớn nhỏ cũng bắt đầu nổi lên rõ ràng.
Bên trong đại sảnh, hai bên trái phải có sáu người ngồi ngay ngắn. Tất cả đều là tuấn nam và mỹ nữ, sáu người bọn họ đều được Bạch Băng cứu mạng, sau đó trong suốt năm năm đều phải trải qua huấn luyện tàn nhẫn của Bạch Băng, đến bây giờ nội lực cùng đấu khí đều tăng lên không ít. Hơn nữa tất cả dược liệu do Bạch Băng nghiên cứu ra đều đưa cho thuộc hạ sử dụng không chút keo kiệt.
“Tiếu Nguyệt lâu ở các quốc gia đều ẩn giấu số lượng lớn nhân mã, chắc chuyện này đều đã bị mọi người biết được?” Ánh mắt Bạch Băng từ từ quét qua mọi người “Mọi người nghĩ tiếp theo nên hành động như thế nào?”
“Thế lực sau lưng Tiếu Nguyệt lâu rất lớn, nếu như không có chuẩn bị mà công kích Tiếu Nguyệt lâu, chỉ sợ thương vong của chúng ta sẽ rất lớn. Chúng ta nếu ra tay trước sẽ rất bất lợi, vì không nắm chắc được nhược điểm của bọn họ nên chúng ta cũng không thể toàn lực ra tay được.” Hắc Hổ một thân y phục màu đen lên tiếng nói.
Hắc Báo cũng gật đầu đưa ra đề nghị: “Đúng vậy, Tiếu Nguyệt lâu có thể che giấu lâu như vậy, nếu chúng ta có thể dẫn dụ họ xuất hiện, nghĩ cách làm bọn họ tự đưa mình hiện thân, rồi sau đó chúng ta sẽ mai phục ở một nơi gần đó mà ra tay”
Bạch Băng nghe xong, cũng không đồng ý hay là đồng ý mà chỉ im lặng không nói.
Hắc Báo sau khi nói xong, tất cả mọi người đều chuyển mắt nhìn về phía Bạch Băng. Bởi vì cô gái ngồi ở trước mắt bọn họ không khác nào một vị thần, cho nên mỗi một lời nói của bọn đưa ra đều vô cùng cẩn thận.
Trải qua vô số lần huấn luyện và thay đổi, bọn họ không cần nói cũng biết, chủ nhân của bọn họ mưu lược và thông minh ra sao, nên ai cũng muốn dùng lời nói để chứng minh thực lực cùng khả năng của bản thân mình.
Bạch Băng nhếch môi “Đem mồi ra nhử, dẫn dụ cá cắn câu, thế lực sau lưng không phải sẽ hiện ra hay sao”
“Chủ nhân, đã hai ngày rồi mà nữ nhân kia vẫn không chịu mở miệng” Từ khi bắt được nữ nhân kia, dù có đánh đập, tra tấn thế nào đi nữa, ả ta vẫn không chịu nói nửa chữ.
“Không chịu mở miệng sao?” Trong lòng Bạch Băng cười lạnh, tại sao tới tận bây giờ nàng vẫn không hề biết Trần Dung là một nữ nhân trinh liệt chứ: “Đưa nàng ta tới đây”
“Ta sẽ không nói, dù thế nào ta cũng sẽ không nói.......”Theo âm thanh truyền tới, là một nữ nhân quần áo rách tả tơi bị hai gã nam tử lôi vào, sau đó đẩy ngã xuống đất.
“A........Đau quá.......” Nữ nhân bị đẩy ngã xuống đất, lăn qua lăn lại, khiến cho cả người đau đớn không thể đứng lên nổi.
Mấy người bên trong đại sảnh nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhưng chẳng một ai nổi lên lòng thương hại, mà ngược lại tất cả đều nở nụ cười lạnh đầy chế nhạo.
“Chủ nhân, nữ nhân này miệng rất cứng rắn ạ” Nam tử tiến vào cung kính mà bẩm báo.
“Ta không biết, ta cái gì cũng không biết............” Trần Dung nằm trên đất, gắng gượng đau đớn kịch liệt, ngẩng đầu nhìn về Bạch Băng đang ngồi ở phía trước mà nói: “Ta thật sự không biết...........”
Bạch Băng đứng lên, đi về phía Trần Dung. Ánh mắt từ trên cao nhìn xuống ả ta, khóe miệng nhếch lên nụ cười vui vẻ: “Chậc, chậc, ta thật không ngờ, Trần Dung ngươi lại là một nữ nhân trinh liệt như thế đấy”
Trần Dung ở trên đất trợn to hai mắt, Trần Dung? Nàng từ sáu năm trước đã thay tên đổi họ, không một ai biết rõ cái tên đấy của nàng, vậy mà hôm nay............
“Ngươi là ai?” Trong mắt Trần Dung lộ ra vẻ hoảng sợ.
“Ha hả, ngươi nghĩ ta có thể là ai đây?” Bạch Băng hỏi ngược lại, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười.
Trần Dung quan sát kỹ Bạch Băng, đẹp, rất đẹp, nàng chưa từng nhìn thấy ai xinh đẹp như vậy.
“Ta không biết ngươi” Giọng nói Trần Dung hốt hoảng, nàng không biết, cho tới bây giờ nàng chưa từng gặp nàng ta.
“Không biết? Chẳng lẽ ngươi không nhận ra ta sao, Nhị nương..........” Từng tiếng, từng tiếng lạnh băng giống như từ Địa Ngục truyền tới, thanh âm tuy nhẹ nàng nhưng ẩn chứa trong đấy lại là lưỡi đao vô cùng sắc bén.
Nhị nương? Nhị nương? Vẻ mặt Trần Dung ngỡ ngàng không thể tin nổi, giọng nói này......... khẩu khí này.......... ánh mắt này..................
“Bạch Băng! Ngươi là Bạch Băng!” Giọng nói hoảng sợ khó có thể che giấu được, không sai, giọng nói kia, ánh mắt kia nhất định không sai được.
“Ha ha, không ngờ Nhị nương còn có thể nhận ra ta. Nhiều năm không gặp, nhị nương vẫn là một mỹ nhân xinh đẹp như xưa” Bạch Băng nhíu chân mày, lời nói nhẹ nhàng, cười thật vui vẻ, thật giống như là bạn cũ lâu năm gặp lại.
Trần Dung vô cùng thê thảm, mặt mũi sưng vù, không khác nào quỷ hồn. Trên người đau đớn kịch liệt, nhắc nhở nàng mấy ngày này bị tra tấn ra sao. Mỹ nhân xinh đẹp? có mà tới địa ngục mà làm mỹ nhân xinh đẹp thì có!
“Đều tại ngươi, đều do ngươi nên ta mới có thể lưu lạc tới như ngày hôm nay. Tất cả đều là ngươi ban cho, ngươi cái đồ tiện nhân này!” Trong lòng Trần Dung bỗng nảy sinh ác độc nhìn Bạch Băng.
Nàng chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày gặp lại nữ nhân này, vốn nghĩ rằng mai danh ấn tích thì sẽ không ai tìm được nàng, nhưng đều do cái tiện nhân này. Nếu không bởi vì tiện nhân này thì nhiệm vụ của nàng sẽ không bị thất bại, sẽ không bị Mộc Cầm trách phạt.
“Ngươi muốn chết!” Một cái tát rơi ngay vào mặt Trần Dung, nếu không phải nàng ta còn có chút tác dụng, thì chỉ cần lời nói vũ nhục chủ nhân của nàng ta, đã đủ để một đao chém chết!
“Ha ha ha ha...........” Trần Dung ôm má, ngửa đầu cười to. Sai lầm lớn nhất của nàng ta chính là ngay từ đầu không giết chết Bạch Băng, hiện tại bị rơi vào trong tay bọn họ, sợ rằng khó mà thoát được: “Bạch Băng, ngươi có bản lĩnh thì giết chết ta đi, giết chết ta đi”
Bạch Băng nhìn thấy Trần Dung nổi điên “Muốn chết cũng rất dễ, chỉ cần nói cho ta biết người sau lưng ngươi là ai, ta có thể thành toàn cho ngươi được chết”
Trần Dung ngây ngốc, nghe khẩu khí của câu hỏi này, khác nào nói nàng không thể sống?
“Muốn biết, ha ha, ngươi rất muốn biết tin tức của lão già Bạch Hào kia đúng không? Nhưng ta sẽ không nói cho ngươi biết đâu. Tiếu Nguyệt lâu là ta mở, còn lực lượng đứng sau lưng ta, cho dù có mười hay một trăm người như ngươi cũng không đối địch được!”
Trần Dung thân thể lảo đảo đứng lên, đau đớn đã tê liệt khiến nàng không còn cảm nhận được nữa. Lại nghĩ tới thế lực cường đại ở sau lưng mình, cho nên cất tiếng cười to.
Ánh mắt Bạch Băng khẽ chuyển, nhìn khuôn mặt Trần Dung, trong mắt lóe lên lạnh lùng “Ta nói rồi, chỉ cần ngươi chịu nói ra, ta sẽ để cho ngươi được chết thoải mái. Còn nếu không thì ta sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...