Người Thứ Ba Vkook

"Sao lại muốn chuyển về Busan sống?"
1

"Tôi chỉ muốn về ở cạnh ba mẹ thôi."

"Không phải cậu nói rời quê lên đây tìm việc làm sao, giờ quay về thì làm gì để sống?"

"Tôi tự biết mình nên làm gì."

Hắn không cãi lại nó, dù hai người thường hay gây nhau nhưng hắn vẫn luôn tôn trọng ý kiến của nó. Vả lại Park Jimin là người rất cứng đầu, nếu nó đã quyết thì ông trời cũng không thể cản.

"Tùy cậu thôi, nếu về nhà thấy khó khăn quá thì gọi cho tôi."

Nó nhìn hắn rồi gật đầu một cái.

_




Tính từ ngày Park Jimin về Busan được một tháng. Chuyện này hình như chỉ mình hắn biết, kể cả Jungkook hắn cũng giấu vì sợ cậu lại lo lắng.

Min Yoongi vẫn hay đến Sunshine tìm nó nhưng không gặp, hỏi mọi người ở đó họ chỉ nói nó đột ngột xin nghỉ việc rồi không thấy mặt mũi đâu nữa.

Gã cứ nghĩ nó lại được tên đại gia nào dẫn đi đây đi đó nên không quan tâm. Đến thời điểm hiện tại gã mới thật sự lo lắng, làm gì có ai đi cả tháng vẫn chưa về.

Gã muốn tìm nó nhưng ngặt nổi số điện thoại người ta còn không biết thì làm sao mà tìm, nếu muốn chắc chỉ còn lại cách đó thôi.

_




Tiếng chuông điện thoại inh ỏi cắt ngang không gian yên tĩnh của Kim tổng.

"Không biết Min tổng đây có chuyện gì mà đích thân gọi cho tôi?"

"Park Jimin đâu?"

"Sao tôi phải nói cho anh biết?"

"Tôi không có nhiều thời gian."

"Rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?"


Im lặng một hồi lâu gã mới kể hết mọi chuyện cho hắn nghe, chuyện này có hơi tế nhị một chút nhưng Min Yoongi thuật lại không sót một chi tiết nào, đúng là không biết ngại là gì.

"Chi tiết thật ha."
15

"Thì cậu bảo tôi nói hết còn gì."

"Cậu ấy về Busan rồi."

"Cái gì?"

"Anh muốn tìm cậu ấy thì mau đi đi."

"Cảm ơn cậu."

"Tuy tôi không biết giữa hai người có phải loại tình cảm ấy hay không nhưng tôi mong anh đối xử tốt với bạn tôi."
6

"Tôi hứa với cậu."

Vậy là ngay ngày hôm đó Min tổng hủy hết tất cả lịch trình, đặt vé máy bay đến Busan ngay trong ngày. Lần theo địa chỉ hắn đưa, gã nhanh chóng tìm được nhà nó, căn nhà không quá sang trọng nhưng cũng không phải dạng rách nát.

Bước vào trong liền nhìn thấy ba nó tưới hoa trong vườn. Nói là vườn chứ thực chất chỉ là một khoảng sân nhỏ, để trống thì phí nên ông Park mua một ít hoa về trồng.

Nhận thấy có người vào nhà, ông ngẩng mặt lên, tay đẩy cặp mắt kính lên nhìn cho rõ.

"Cậu là ai?"

"Con chào bác, con là Min Yoongi, bạn của Jimin."

"Thì ra là bạn của Jiminie, mời cậu vào nhà."

Phòng khách không quá lớn, cách bày trí gọn gàng rất phù hợp với phong cách của gã.

Bà Park đang nấu ăn trong bếp, nghe tiếng ồn ào liền tắt bếp chạy ra.

"Có bạn của Jimin đến, bà lên gọi nó xuống đây đi."

Bà hiểu ý vội chạy lên lầu gọi nó xuống, Park Jimin còn đang say giấc, bị đánh thức thì không thèm chải chuốc lại mái tóc rối tung mà trực tiếp đi xuống nhà.

"Jiminie."

Cách xưng hô thay đổi chóng mặt làm nó tỉnh ngủ ngay, Min Yoongi vừa gọi nó là gì?

"Sao anh ở đây?"

"Tôi đến tìm cậu."

Ông bà Park không hiểu chuyện gì nên cứ ngơ ngác nhìn. Nó sợ mọi chuyện bị lộ bèn kéo gã lên phòng, may là nó nhanh trí chứ nếu không chắc ba mẹ biết hết mọi chuyện rồi cũng nên. Thật ra chuyện nó làm công việc đó ba mẹ hoàn toàn không biết, lỡ như lỡ miệng để hai người biết chắc họ lên cơn đau tim mất.

"Anh muốn gì?"

"Bỏ đi sao không nói tiếng nào?"

"Tôi với anh không thân thiết tới mức chuyện gì cũng phải nói đâu."

"Cậu rốt cuộc là bị sao vậy?"

"Anh về được rồi."

_




Sau hôm đó Min Yoongi chính thức bỏ bê công việc chuyển tới nhà nó "cắm trại". Nó nhiều lần đuổi nhưng người này có vẻ còn cứng đầu hơn cả nó, à không, phải nói là mặt dày mới đúng.
21

Sở dĩ gã ở lại chỉ vì muốn biết lí do nó tránh mặt, nếu là vì chuyện đó thì sao không nói thẳng ra.

Hai người họ phải ngủ cùng một phòng vì căn nhà này chỉ có đúng hai phòng ngủ. Nó rất thiếu tự nhiên khi ở gần gã, một là vì mối quan hệ mập mờ giữa hai người, hai là vì cái bụng ngày càng lớn hơn.

Nhưng ông trời chắc là không chiều lòng người, nó càng muốn giấu thì mọi việc càng lộ.

Min Yoongi ngắm một vòng xung quanh phòng nó, vì gã có công ty về thiết kế nội thất nên rất để tâm vấn đề này.

Tầm mắt vừa hay dừng lại ở cái bàn có chút không hợp lí cạnh cửa sổ. Ai đời lại đặt bàn ở vị trí như vậy, đã vậy còn để đồ đạc bừa bãi, thật mất thẩm mĩ quá đi mất. Chợt gã nhìn thấy hồ sơ bệnh án của nó, mở ra xem thử, kết quả làm gã không khỏi hoang mang, chuyện này là thật sao?

Park Jimin từ ngoài trở về, thấy gã cầm hồ sơ vội chạy đến giật lấy giấu sau lưng.


"Chuyện này là sao?"

"Tôi...tôi..."

"Cậu có thai?"

"Không có...tôi không..."

Min Yoongi bỏ nó lại trên phòng, gã đi xuống phòng khách nơi ông bà Park đang ngồi ăn bánh uống trà.

"Con có chuyện muốn thưa với hai bác."
40

Nhìn vẻ mặt căng thẳng của gã làm hai ông bà căng thẳng theo.

"Con cứ nói đi."

"Con muốn xin hai bác cho con được phép hỏi cưới Jimin."
94

Ông Park đang uống trà, nghe gã nói liền phun hết trà ra, ông cứ tưởng bản thân nghe nhầm.

"Min Yoongi anh nói bậy bạ gì vậy?"

Jimin đi đến cản lời gã.

"Lời con nói là thật."

Gã hoàn toàn phớt lờ lời nó.

"Nhưng chuyện này đột ngột quá."

"Đã đến mức này con đành nói thật."

"Đừng Min Yoongi."

"Thật ra..."

"Anh không được nói."

"Jimin có thai rồi, hơn nữa đứa bé trong bụng cậu ấy là con của con."

Thôi xong! Nó cố giữ kín mọi chuyện giờ lại bị gã nói hết ra. Ba mẹ biết chuyện liệu có từ mặt nó hay không đây? Có một đứa con khác người như vậy làm sao họ chịu nổi.

"Là thật phải không Jimin?"

Bà Park rưng rưng nước mắt nhìn nó.

Đến nước này có muốn giấu cũng không được, thôi thì cứ một lần nói ra hết rồi ra sao thì ra.

"Phải ạ."

"Vậy sao con lại giấu mẹ?"

"Con sợ ba mẹ sẽ xấu hổ vì con, ai đời một đứa con trai lại có thai chứ, con rất sợ ba mẹ vì chuyện này mà xa lánh con."


Nói đến đây nó bật khóc nức nở, ông Park nhìn con trai không khỏi xót xa, ôm lấy nó vào lòng, vỗ nhẹ lưng như muốn an ủi.

"Con không nói vậy đến lúc sinh đứa bé thì sao?"

"Con...hức...định...định chỉ ở đây một vài ngày rồi sẽ chuyển đến nơi khác."

"Đứa trẻ ngốc này, con có như thế nào vẫn là con của ba, nếu chỉ vì con khác người mà ba xa lánh con thì ba không xứng đáng là một người ba chút nào, vả lại có thêm một đứa cháu ba mẹ vui còn không hết chứ sao lại buồn."

"Ba ơi."

Ông ôm cả bà Park vào trong lòng, cảnh tượng trông thật ấm áp. Ai nói người làm ba thì không thương con như người mẹ, họ cũng rất thương con nhưng chỉ là không biết cách thể hiện mà thôi. Ông Park thương nó hơn bất cứ ai, ngày trước vì hoàn cảnh nên ông buộc phải để nó một thân một mình lên Seoul bương chãi. Con ông đã thiệt thòi quá nhiều, ông không muốn nó phải chịu đựng thêm bất cứ thiệt thòi gì nữa.
1

"Tôi chấp nhận gả con trai cho cậu nhưng cậu phải hứa chăm sóc cho nó thật tốt, nếu không tôi sẽ đưa con tôi về."

"Bác cứ tin ở con."








End chap 42

Chap này không có Vkook tại tui muốn cặp này giải quyết cho rõ ràng cái đã

Vì muốn đẩy nhanh tiến độ nên tui quyết định tuần này mỗi ngày sẽ đăng một chap, tự nhiên cái muốn ngược anh Kim nên phải gấp rút một chút

Hai ngày nay dẩy concert muốn lên máu











mith💜


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui