Lúc cậu bước ra khỏi phòng tắm thì vừa hay hắn cũng bỏ về phòng mình. Nhận thấy cửa phòng còn chưa đóng sát làm cậu nghi ngờ có ai vào đây, nhưng suy nghĩ đó nhanh chóng bị cho vào quên lãng.
Cái bụng nhỏ bị bỏ đói từ hôm qua đến giờ đã bắt đầu biểu tình dữ dội. Trả lời tin nhắn của Namjoon xong cậu vội đi xuống bếp làm vài món ngon coi như là bồi bổ cho bản thân.
Quản gia Lee nhân lúc không có ai mới chậm rãi đi đến đứng gần hỏi vài câu.
"Cậu Jungkook, hôm qua cậu nói sẽ về vậy mà tôi chờ cả đêm không thấy?"
Động tác gắp thức ăn đột nhiên khựng lại, nếu bác quản gia không hỏi chắc cậu sẽ quên mất.
"Đúng là hôm qua con có hứa nhưng mà bác à, do tình huống bất đắc dĩ thôi."
"Tôi chỉ sợ thiếu gia biết chuyện."
"Anh ấy không biết đâu, con đảm bảo là anh ấy không biết."
4
"Không có lần sau đâu đó?"
"Con hứa."
Cậu giơ ba ngón tay lên đảm bảo với quản gia Lee rằng sẽ không để chuyện này xảy ra thêm lần nào nữa. Ông vì hành động đáng yêu đó mà bỏ qua mọi chuyện. Đứa nhỏ này lúc nào cũng đáng yêu như thế đấy. Vậy mà thiếu gia lại chẳng bao giờ nhận ra.
1
_
Ăn uống no nê cậu liền đi ra sofa ngoài phòng khách mở TV lên xem. Vốn chỉ định xem một lát rồi sẽ lên phòng ai ngờ ngủ quên đến tận chiều tối. Chắc là do mất ngủ cả đêm hôm qua để chăm sóc Kim Namjoon đây mà.
Tám giờ tối hắn đi làm về, vừa bước vào nhà đã nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé nằm ngủ say sưa. Nhận thấy TV vẫn còn mở, hắn đi đến tắt đi rồi quay ra nhìn người đang nằm trước mặt.
Áo sơ mi đang yên vị trên người cậu bị hắn xé bung cả hàng cúc trên áo. Tiếng cúc áo vương vãi trên sàn nhà làm cậu giật mình tỉnh giấc. Nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của hắn làm cậu có chút hoảng mà lùi về phía sau. Hắn bắt gặp hành động né tránh của cậu trong lòng sinh ra cảm giác khó chịu, đem cái áo quăng xuống đất.
"Anh định làm gì?"
"Làm chuyện vợ chồng thường làm."
179
Cậu nghe hắn nói vậy, theo bản năng dùng tay che đi phần da thịt vừa bị lộ ra. Hắn càng nhìn cậu sợ hãi lại càng thích thú, nhào đến chiếm lấy đôi môi anh đào của người nằm dưới. Jungkook chưa kịp phản ứng hắn đã tách mở hai hàm cậu rồi luồn lưỡi mình vào bên trong khoang miệng ấm nóng. Cậu lẫn trốn nụ hôn của hắn nhưng càng trốn hắn lại càng đuổi theo đến cùng. Đến khi không thể trốn được nữa cậu mới để mặc hắn muốn làm gì thì làm, môi lưỡi day dưa triền miên, đến khi cảm thấy mình đã hút trọn không khí của người kia hắn mới chịu dứt ra.
Hắn chỉ cho cậu ba giây để nghỉ ngơi rồi lại bắt đầu vào việc chính. Hõm cổ trắng tinh chẳng mấy chốc đã trải đầy dấu hôn đỏ sẫm. Thỉnh thoảng hắn sẽ dừng lại mà vùi đầu vào hõm cổ cậu hít hà lấy mùi hương đặc biệt. Cơ thể Jeon Jungkook có một mùi hương gì đó rất khác với những người khác, không phải là mùi nước hoa hay sữa tắm mà chỉ đơn giản là mùi hương phát ra từ cơ thể cậu.
Dời môi xuống hai điểm hồng trước mặt, hắn dùng miệng ngậm lấy một bên còn bên kia thì dùng tay để thoả mãn. Jungkook chịu sự kích thích đột ngột vô tình phát ra âm thanh nhạy cảm.
"Arg...Taehyung anh làm gì vậy?"
"Không phải cậu đang rất thích thú hay sao?"
"Em...không...aaa...có."
4
Hắn nghe thấy cậu phủ nhận chỉ cười nhếch mép một cái. Đầu lưỡi nhanh chóng vươn ra liếm nhẹ một vòng quanh điểm hồng. Không quan tâm cậu phản ứng ra sao, hắn lại tiếp tục ngậm lấy bên còn lại vào miệng, thỉnh thoảng còn cắn nhẹ một cái làm cậu phải rùng mình.
"Cậu đêm qua đã đi đâu?"
5
Cậu bị câu hỏi của hắn làm cho bất ngờ đến không biết phải trả lời làm sao.
"Em...không đi đâu hết, đêm qua em ở nhà."
"Nói dối."
Hai từ "nói dối" làm cậu lạnh cả sống lưng. Rõ ràng hôm qua cậu tận mắt thấy hắn cùng cô gái kia ở trong phòng, vậy sao hắn lại biết được đêm qua cậu đã đi ra ngoài?
Thái độ phân vân khi trả lời của cậu làm hắn bực mình hơn bao giờ hết. Không hỏi gì thêm, hắn mò xuống bên dưới kéo khoá quần cậu xuống rồi tiện tay cởi ra luôn. Jungkook lúc này mới hoàn hồn, một tay nắm lấy tay hắn một tay nắm lấy chiếc quần đã bị kéo tới nửa đầu gối.
"Nghe em nói đã anh."
3
Hắn bởi vì lời nói của cậu mà ngừng lại. Di chuyển tầm mắt nhìn người dưới thân mình, khuôn mặt cậu từ bao giờ đã lấm lem nước mắt. Có thể hắn không biết nhưng cậu thật sự sợ hãi mỗi khi hắn trở thành thế này. Sau mỗi cuộc hoan ái của cả hai hắn đều bỏ đi lại mình cậu toàn thân đau nhức đến cả tuần vẫn chưa đi lại được.
Cứ nghĩ hắn vì nước mắt của cậu mà dừng lại ai ngờ cậu thật sự đã lầm. Hắn dừng lại chỉ vì muốn xem xem cậu còn diễn được bao lâu nữa, nước mắt của cậu không những không khiến hắn động lòng mà còn khiến hắn khinh bỉ hơn.
Hai tay bị hắn kéo ra áp sát vào thành ghế, nhanh chóng cởi bỏ cái quần ban nãy cùng quần lót trên người cậu. Jeon Jungkook bây giờ chả còn gì để che thân hết, ngay cả tay cũng bị người ta giữ chặt thì làm gì có thứ để che.
Kim Taehyung vì thân hình của cậu mà dừng lại vài giây. Bây giờ nhìn ngắm kĩ mới thấy rằng cơ thể cậu quả thật rất đẹp, thậm chí còn đẹp hơn cả phụ nữ nữa. Da thịt trắng nõn đẹp mê người, hai điểm hồng trước ngực làm hắn cứ muốn chiếm lấy, đôi chân thon dài đang đặt trên đùi hắn nên mỗi lần cậu chống cự lại vô tình chạm vào chỗ đó.
11
Hắn cởi bỏ áo vest ngoài mình đang mặc, cà vạt được nới lỏng rồi vứt lên bàn, mở rộng ba cúc áo để lộ bờ ngực rắn chắc.
Cậu biết chuyện gì sắp xảy ra với mình nên cố vùng vẫy mong rằng sẽ thoát khỏi tay hắn. Chợt đôi mắt người thương khiến cậu dừng lại, cơ thể nương theo bàn tay hắn, cậu chưa bao giờ thắng được khi nhìn vào mắt hắn, chuyện tiếp theo đây cứ theo ý hắn vậy. Kim Taehyung lại lần nữa vùi đầu vào hõm cổ cậu ra sức cắn mút. Cơn đau từ mấy vết cắn làm cậu đau đớn mà la lên.
"Đừng cắn nữa, em đau lắm."
"Đau? Người như cậu cũng biết đau sao?"
205
Cần cổ trắng nõn giờ đã bị mấy dấu răng và vết hôn của hắn làm đỏ cả một khoảng. Một bước đè hai tay cậu sang hai bên, ép chặt xuống ghế, việc duy nhất cậu có thể làm lúc này là im lặng.
Mọi người trong nhà tỉnh giấc vì tiếng la của cậu, tất cả nhanh chóng chạy ra ngoài. Phòng khách lúc này là một mớ hỗn độn, chỉ thấy thiếu gia của họ đang ngồi trên đấy, phía dưới hình như là cậu Jungkook, có điều phần ghế bên dưới đã che hết đi nên chỉ thấy mỗi phần mặt. Nhìn thấy cậu nước mắt giàn giụa, sợ hãi nhìn hắn cũng đủ đoán được chuyện gì đang xảy ra.
"Thiếu gia, giờ đã khuya rồi có phải cậu nên nghỉ ngơi rồi không?"
Quản gia Lee không thể đứng nhìn cậu bị hắn hành hạ thế này, ông đành lên tiếng giải vây giúp. Phải nói là ông thật sự sợ khi dám nói ra mấy lời này, cho dù ông có lớn tuổi hơn hắn thì vẫn là người làm ở đây mà thôi, xét theo vai vế ông không có quyền để yêu cầu hắn việc gì.
"Đúng vậy đó thiếu gia."
Dì Song và bác Kwang nghe ông nói vậy cũng lên tiếng theo, chỉ mong hắn suy nghĩ lại.
"Chuyện này không liên quan đến mấy người, vào phòng hết cho tôi, ai dám bước ra đây thì không xong với tôi đâu."
Cả ba người chỉ đành bất lực quay về phòng. Xem ra đêm nay vẫn phải là một mình cậu cố gắng vượt qua.
Hắn cởi bỏ quần áo của bản thân xong xuôi liền quay sang đem chân cậu dạng sang hai bên. Huyệt nhỏ hồng hào không ngừng co rút cứ như đang mời gọi hắn. Kim Taehyung không chần chừ mà trực tiếp đâm cự vật to lớn vào bên trong lỗ nhỏ ấy. Hậu huyệt như biết được có vật thể lạ, liên tục co rút thít chặt làm hắn có chút đau mà nhăn mặt.
"Muốn giết tôi hay sao mà thít chặt quá vậy?"
"Không có...em đau thật."
"Lúc cậu làm tình với người khác cũng bày ra bộ mặt này sao?"
"Em không phải loại người như vậy."
Suýt chút nữa hắn đã bật cười vì lời nói của cậu. Không phải loại người này thì cậu là loại người thế nào đây? Loại người nửa đêm mò đến nhà đàn ông thì được tính là loại người gì? Kim Namjoon đâu phải hắn không biết, suốt thời gian học đại học hai người cứ dính lấy nhau suốt, sao hắn lại không biết anh là ai.
"Đêm qua cậu đã đi đâu?"
"Em...đến nhà anh Namjoon."
Cậu biết mình không giấu được nữa đành nói ra hết mọi chuyện. Lúc đầu cậu giấu hắn vì nghĩ đây là chuyện nhỏ, không ngờ được hắn lại vì chuyện này mà giận dữ đến vậy.
1
Lời thú nhận của cậu làm hắn giận dữ hơn bao giờ hết. Lúc cậu nói dối về chuyện đêm qua hắn đã không kiềm chế được bản thân, vậy mà đến lúc cậu nói thật hắn lại càng mất khống chế hơn.
Hắn càng lúc càng điên cuồng ra vào bên trong cậu. Mỗi một cú thúc khiến cậu đau đến ứa nước mắt, hắn bắt gặp hình ảnh đó càng thúc mạnh hơn.
"Aaa...đau..."
"Cậu nửa đêm mò đến nhà Kim Namjoon làm gì? HẢ?"
59
Chữ "hả" vừa phát ra khỏi miệng cũng là lúc hắn giáng một cú thúc thật sâu vào bên trong. Phải mất mấy phút sau cậu mới cố nén đau mà trả lời.
"Anh ấy bị bệnh...nên...aaa...nên em đến chăm sóc anh ấy."
Kim Taehyung càng nghĩ càng nực cười. Cả cái nhà rộng lớn như vậy không lẽ lại không có lấy một người làm hay sao mà phải gọi cậu đến. Lời biện hộ này thật không hợp lí chút nào.
"Quan tâm anh ta đến vậy sao?"
23
"Vì anh ấy đối xử...rất tốt với...em."
"Vậy đêm nay để tôi 'quan tâm' cậu xem có bằng anh ta không?"
105
End chap 14
Ủa rồi ghét người ta mắc gì người ta chăm sóc người khác cái quạo???
38
mith💜
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...