Người Thứ Ba 2 - Vkook

"Bác nói đúng ạ."

Bộ dạng ngoan ngoãn này thật khiến người khác chán ghét. Kang Myungsoo dường như nghĩ rằng không ai nhìn ra âm mưu xấu xa của nó, ghen tuông ra mặt khi thấy hắn và cậu thân thiết trong khi nó chẳng là gì, Jungkook tốt bụng cho nó cơ hội thoát khỏi cuộc sống tối tăm, nhưng nó lại lấy oán báo ơn muốn phá hoại cuộc sống tốt đẹp của cậu.

"Con nghĩ vậy thật sao?"

"B-bác nói gì con không hiểu, anh Jungkook đã giúp đỡ con rất nhiều, con thật sự biết ơn anh ấy."

Nhìn sang con trai và con rể vẫn đang quấn quýt nhau, Kim Taehyung không có dấu hiệu sẽ buông cậu ra, Jungkook chỉ biết bất lực đẩy hắn ra khỏi người mình, nhưng đâu lại vào đấy. Ái ngại nhìn về phía mẹ mình, Jungkook cười trừ vì quá ngượng, không chỉ người lớn mà còn trẻ nhỏ ở đây, hắn có nhất thiết phải làm vậy không.

"Taehyung, buông em ra ngay."

"Em không thích anh ôm em sao, anh yêu em nên mới làm vậy mà."

"Giờ không phải lúc để anh mè nheo đâu, ngoan đi mà, tối em thưởng cho anh."

Quả thật lợi hại, chỉ nghe bấy nhiêu hắn đã rời khỏi người cậu mà quay đi làm việc khác. Jungkook khẽ thở dài, đêm nay mệt mỏi rồi đây, biết vậy khi nãy đã không hứa với hắn, sao chỉ toàn làm chuyện thiệt cho bản thân vậy chứ.
1

Park Jimin đến theo lời mời của vị phu nhân quyền lực. Nếu nói về mấy chuyện dằn mặt kiểu này thì không ai thích hợp hơn nó, đặc biệt là chuyện liên quan đến Jungkook, nó tuyệt đối không cho qua dễ dàng.

"Đã lâu không gặp, dì vẫn khỏe chứ ạ?"

"Cảm ơn con, dì vẫn khỏe."

Trong lúc cả hai trò chuyện thì người nào đấy vẫn đứng cạnh không có ý rời đi, kể ra cũng thật kỳ lạ, chủ nhà phải vất vả nấu ăn còn người giúp việc lại thong thả như vậy.

"Sao cháu vẫn còn đứng đây?"


"Vâng?"

"Vào bếp chuẩn bị mọi thứ đi, gọi Taehyung và Jungkook ra đây cho bác, ai đời chủ nhà lại để khách đợi."

Thật không ngờ Kim phu nhân lại ăn nói thâm sâu như vậy, mỗi lời nói đều vạch rõ vị trí giữa nó và bọn họ.

Jimin ngầm hiểu toàn bộ ẩn ý phía sau lời nói vừa rồi, ánh mắt không có chút gì là thiện cảm. Kang Myungsoo nhất thời bị dọa sợ, cúi gầm mặt khi ngang qua chỗ nó.

Sự xuất hiện của Jimin khiến người nào đó cảm thấy đau đầu, mỗi lần nó đến đây không phải nói xấu hắn thì cũng là dạy Jungkook những thứ bậy bạ, sớm muộn gì Jungkookie của hắn cũng sẽ bị dạy hư.

"Không hoan nghênh tôi hả?"

"Hoan nghênh hay không thì cậu cũng đã đến không phải sao."

Lại bắt đầu rồi, Jungkook vội can ngăn trước khi hai người thật sự cãi nhau. Jimin bực dọc đá vào chân hắn, kéo tay cậu ngồi sang một góc tránh xa tên bạn thân đáng ghét kia.

"Trả em ấy cho tôi."

"Không thích đấy, ở trong tay tôi thì là của tôi."

"Không cho cậu ôm em ấy, buông cái tay ra ngay, ngồi xa ra cho tôi."

Nó chẳng những không nghe còn lè lưỡi trêu tức hắn.

Bà Kim vốn đang chơi cùng Taeho, bị hai đứa nhóc hơn ba mươi tuổi bên cạnh ồn ào đến phân tâm, lắc đầu cười khổ vì cả hai quá đỗi trẻ con.

Bàn ăn đã được chuẩn bị tươm tất, đến khi mọi người đều ngồi vào bàn nó liền quay đi dọn dẹp căn bếp có phần bừa bộn. Múc ít canh gà vào bát cho cậu, tiếp đến là Jimin, sau cùng là cháu cưng Taeho của bà nội. Kim Taehyung chịu cảnh phân biệt đối xử đã quen, nhận thấy bát mình còn trống trơn cũng không mấy bất ngờ.

Hắn kéo ghế ngồi gần cậu, thấy bát canh đã hết liền gắp thêm vài món cho cậu. Bé con bắt gặp cảnh tượng ngọt ngào chẳng tỏ ra bất ngờ, đơn giản vì bé đã quá quen rồi, ngày nào không tận mắt chứng kiến ba lớn và ba nhỏ ngọt ngào chứ.

"Từ từ thôi kẻo thằng bé ăn không kịp, con làm gì mà vồ vập thế."

"Vì tối nay có vài việc cần làm, để em ấy ăn nhiều lấy sức thôi ạ."

Jungkook nghe thế liền ho sặc sụa, buông bát đũa xuống bàn, véo mạnh vào eo khiến hắn tái mặt. Ghé vào tai thì thầm vì sợ mọi người nghe thấy.

"Anh còn nói bậy bạ thì tối nay đừng động vào em."

"Không nói thì không nói, em dữ quá đi."

Cả ngày hôm đó Kang Myungsoo bị xoay không khác gì chong chóng, vừa làm xong việc này lại cặm cụi làm việc khác, tất cả đều do bà Kim và Jimin ra lệnh. Kim Taehyung khoái chí nhìn dáng vẻ tất bật đến đổ cả mồ hôi, tay ôm Jungkook trong lòng xem bộ phim hay trước mặt.

"Như này có tội cho em ấy quá không anh?"

"Tội? Tội chưa xử thì có, mặc kệ cậu ta đi, em chuẩn bị tốt cho đêm nay là được."

"Anh...anh đáng ghét."

Giúp việc thì nên làm những việc thuộc bổn phận của mình, vậy nên chẳng có gì phải tội ở đây cả. Jungkook vốn lương thiện nên không muốn làm khó ai, nhưng với loại người như Kang Myungsoo không làm vậy mới chính là tội lỗi.


Màn đêm dần buông, bà Kim và Kang Myungsoo đã về được một lúc, căn nhà chỉ còn mỗi vị khách họ Park. Khi nãy có người ngoài nên nó không tiện nói, chỉ là có một vài lời muốn nói với hắn và cậu, Jimin là người luôn sống hết lòng vì bạn bè, nếu ai đó đe dọa đến hạnh phúc của bạn nó thì chính nó sẽ ra tay trừng phạt kẻ đó.

"Tên nhóc đó không tầm thường đâu, em vẫn nên cẩn thận thì hơn, kẻo chồng em bị cậu ta dòm ngó đấy."

"Em biết rồi ạ."

"Em hiền lành quá khiến anh lo lắng đấy, phải cứng rắn lên mới giữ được chồng."

Lại nhìn sang Kim Taehyung nhắc nhở.

"Cả cậu cũng vậy, nếu để tôi biết cậu làm Jungkook đau lòng thì tôi sẽ xử cậu."

"Tôi chỉ có mình Jungkookie thôi, không cần lo đâu."

"Vậy thì tốt."

Sau khi tiễn khách, hắn nôn nóng vào nhà dọn dẹp phụ cậu, còn tranh thủ đưa Taeho và công chúa về phòng dỗ ngủ. Bé con nằm trên giường nghi hoặc nhìn ba lớn, hai ba lại tính làm gì hay sao mà bảo bé ngủ sớm thế.

"Ba ơi, chỉ mới tám giờ thôi ạ."

"Trẻ con thức khuya không tốt, bé ngoan là phải ngủ sớm có biết chưa."

"Vâng ạ."

Đợi khi con trai ngủ say, hắn quay về phòng với vẻ mặt ranh mãnh. Jungkook đang lấy quần áo, vừa xoay người định bước vào phòng tắm liền nghe tiếng chốt cửa. Hắn bước về phía cậu, dồn thỏ con sợ sệt vào tường.

"Anh...chưa tắm sao ạ?"

"Anh còn việc phải làm nên chưa tắm được."

"Vậy em tắm trước đây."

"Vội gì chứ, anh giúp em tắm được."

"Không chịu đâu, anh toàn lừa em, bỏ em ra Taehyung...bỏ em ra."


Vác hẳn cậu lên vai quăng lên giường, Jungkook vội chạy liền bị hắn nắm cổ chân kéo lại.

Một lời đã hứa chắc chắn làm được, cả đêm hôm đó cậu khóc lóc đến độ mặt mũi tèm lem nước mắt, không ngừng cào loạn lên lưng hắn, hai chân run lẩy bẩy quỳ trên đệm giường.

Nhất định không có cần sau.

Cậu sẽ không ngốc nghếch để hắn lừa nữa.








End chap 48

Hứa kiểu này là chết với ổng Kook ơi, mai mốt đừng hứa dại nữa nha🌚








mith💜


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận