Dã ngoại đương nhiên không thể thiếu những hoạt động ngoài trời. Mấy ngày nay bọn họ toàn sinh hoạt ở quán trọ, có vẻ giống một chuyến du lịch hơn là dã ngoại. Vậy nên hôm nay sẽ cắm trại bên ngoài cùng nhau, cũng xem như rèn luyện kỹ năng dã ngoại cho bọn nhỏ.
Gần quán trọ có một nơi rất thích hợp để dựng lều cắm trại. Taeho mong chờ từ hôm qua, cả đêm nhìn ra bên ngoài mong trời mau sáng, vừa sáng đã chạy nhanh ra khỏi phòng chuẩn bị cho buổi dã ngoại. Bọn nhỏ có vẻ rất hào hứng. Quả không sai khi đưa ra lựa chọn này.
Dựng lều là kỹ năng cơ bản mà ai cũng phải biết khi đi dã ngoại, để người làm ba lớn như hắn và gã chỉ dạy cho mấy bạn nhỏ. Ban đầu ai cũng tự tin, nghĩ rằng mấy chuyện này không có gì khó, kết quả qua ba mươi phút chỉ biết ngồi nhìn nhau thở dài bất lực.
Không muốn hình tượng tài giỏi trong lòng bé con sụp đổ, hắn bảo Taeho sang ngồi ngắm cảnh cùng cậu. Yoonji và Yeojin cũng không ngoại lệ. Jungkook khẽ cười khi nghe bé con kể lại, lúc nhỏ hắn ít khi tham gia mấy hoạt động này ở trường nên không có kinh nghiệm cũng chẳng có gì khó hiểu.
Kim Taehyung cùng Min Yoongi bên này lên mạng học cách dựng lều nhanh nhất có thể. Tua đi tua lại một phân cảnh chỉ vì người dạy nói nhanh quá. Làm ơn đi, nghe nhân viên trong công ty báo cáo còn không nhanh như này.
"Anh làm được chưa vậy?"
"Biết làm thì anh có cần tháo ra gắn vào hơn chục lần vậy không."
Thấy bé con vẫy tay với mình, hắn vứt điện thoại sang một góc, vờ như đang ngắm mây trời, mỉm cười đáp lại bé con. Bé con vừa quay đi liền quay lại dáng vẻ chăm chú khi nãy.
Cả hai thảo luận với nhau rất lâu, thảo luận đến nỗi cãi nhau om sòm. Không ai chịu thua ai, lớn tiếng đến mức cậu và nó phải đi sang giải quyết. Kim Seokjin nhận nhiệm vụ giữ trẻ nên không sang cùng, y không muốn chuốc thêm chuyện đau đầu, một lát rồi sẽ đâu vào đấy thôi.
"Đừng cãi nhau nữa, để em giúp anh."
"Anh làm được mà, em đừng lo, em quên chồng em là tác giả của biết bao tòa nhà nổi tiếng hả, dựng lều với anh quá đơn giản."
"Sẽ được thật chứ?"
"Thật, tin anh."
Nhận lấy nụ hôn từ hắn trong sự hoài nghi, liệu có làm được không đây, thiết kế và dựng lều khác nhau hoàn toàn, nhưng thôi cứ tin tưởng đi vậy.
Jungkook đúng là quá đỗi dịu dàng. Khác xa với mèo con đanh đá nhà Min Yoongi, vừa đến đã nói một tràng làm gã không thể chen vào một câu.
"Anh rốt cuộc có biết làm không đây, sao anh nói anh là thiên tài mà, cái gì anh cũng giỏi, giờ dựng lều còn không xong vậy anh nói xem anh giỏi nhất là cái gì?"
"Anh giỏi nhất là làm bụng em to lên đó."
5
"Cái đồ mất nết, nói như vậy mà nghe được, hôm nay anh kiếm cái lều khác mà ngủ, đừng ngủ với tôi và con."
1
Gã đã quá quen với việc này, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, ba trăm năm mươi ngày bị đuổi ra khỏi phòng, mười lăm ngày còn lại được ngủ trong phòng, nhưng mà nằm dưới sàn. Trên thương trường là hổ thì về nhà vẫn phải cụp đuôi trước chồng nhỏ thôi.
Trải tấm thảm kẻ sọc caro màu xanh dương dưới bóng cây to lớn. Không khí trong lành ở đây thật dễ chịu. Ánh nắng xuyên qua tán lá, rọi vào từng dòng chữ trên cuốn sách mà cậu đang đọc. Seokjin và Jimin chơi đuổi bắt cùng bọn nhỏ ngoài kia. Cậu cũng muốn tham gia cùng nhưng vì sức khỏe không tốt nên đành ngồi đây đọc sách.
Hắn biết cậu không vui, bước đến ngồi xuống bên cạnh an ủi.
"Muốn chơi cùng con sao?"
Jungkook gật đầu. Vì lý do sức khỏe nên cậu chẳng mấy khi chơi cùng bé con. Đôi lúc cậu cảm thấy chán ghét bản thân quá đi mất, có cần yếu đuối đến vậy không, chơi cùng bé con một lúc thì có gì mà mệt chứ.
"Chơi cùng anh được không?"
"Anh thì có gì mà chơi cùng chứ."
1
Hắn vốn định trêu thêm một lúc nhưng thấy cậu không có tâm trạng nên thôi. Hôn xuống đôi môi nhỏ. Cậu mỉm cười nhìn hắn, để ý thấy mồ hôi lấm tấm trên trán, khăn tay trong túi vừa lấy ra đã bị gió thổi bay mất. Taehyung chạy đuổi theo. Chỉ là ai đó vô tình nhặt được trước hắn.
"Xin lỗi cậu, có thể cho tôi xin lại khăn tay được không?"
"Của anh đây ạ."
"Cảm ơn cậu."
Thiếu niên nhìn theo bóng lưng hắn. Lúc thấy hắn ôm chầm lấy cậu liền quay người bỏ đi.
"Người đó may mắn thật, có được cuộc sống tốt như vậy."
Người này là nhân viên của quán trọ. Ông chủ thấy trời nóng nên nhờ cậu ta mang một ít dưa hấu sang cho bọn họ.
_
Cuối cùng cũng hoàn thành việc dựng lều. Sau khi bố trí xong chỗ ngủ thì ai về lều nấy, mệt mỏi cả một ngày, nằm xuống là có thể ngủ được ngay.
Đêm đến nhiệt độ nơi đây xuống rất thấp, bởi vậy mà cậu mới phải chuẩn bị cho bé con một chỗ ngủ thật ấm áp. Cách một lúc lại quay sang kiểm tra xem bé có lạnh hay không.
"Được rồi, thằng bé không lạnh được đâu mà."
"Sao anh biết chứ, đến cả anh còn thấy lạnh thì sao bé con chịu được."
"Em đã mặc cho bé con hai cái áo khoác, đắp thêm hai cái chăn, còn có thể lạnh sao?"
"Vì...vì bé con còn nhỏ mà, em sợ con lại bệnh."
Cậu rất sợ bé con lại đổ bệnh lần nữa, cậu không muốn trải qua cảm giác ngồi chờ một mình trước phòng cấp cứu.
Hắn hiểu rõ nỗi lo của cậu, bản thân hắn cũng rất sợ, nếu hôm đó bé con có chuyện gì hắn chắc chắn ân hận suốt đời.
"Jungkook."
"Em nghe đây."
"Anh yêu em."
1
Tự dưng lại nói mấy câu sến súa vào lúc này.
"Yêu nhiều không ạ?"
"Hơn tất cả mọi thứ trên đời."
Ôm chặt cậu vào lòng. Hắn giật mình la lên một tiếng khi thấy đôi mắt tròn xoe đang nhìn mình đắm đuối.
"Bé con, con chưa ngủ sao?"
"Vâng ạ, bé chưa có ngủ ạ."
"Vậy mấy lời ba nói khi nãy...con...nghe hết rồi sao?"
"Nghe hết luôn ạ."
Cậu thoát khỏi cái ôm của hắn, ấp a ấp úng giải thích.
"Thật ra thì ba..."
"Ba lớn với ba nhỏ lại nhân lúc bé ngủ mà ôm nhau, bé...bé...bé gọi điện mách với bà nội đây."
Không phải cản, em bé lấy điện thoại của hắn gọi cho bà nội ngay lập tức. Bà Kim vừa bắt máy bé con đã kể hết mọi chuyện cho bà nghe.
"Bà nội thấy ba lớn có hư không?"
"Hư lắm, quá hư luôn."
"Bé cũng thấy vậy đấy ạ."
Hắn vội vội vàng vàng giải thích nhưng có vẻ bà Kim không quan tâm cho lắm. Bé con của bà luôn đúng, không có giải thích gì ở đây cả.
"Không như mẹ nghĩ đâu."
"Mẹ nghĩ gì con biết hả, cấm cãi nghe chưa, cháu mẹ nói đúng quá rồi còn gì."
Jungkook lên tiếng nói giúp hắn một câu. Thấy cậu, nét mặt bà lập tức thay đổi.
"Jungkook của mẹ."
"Mẹ à, anh Taehyung nói thật đấy ạ, bọn con chỉ ôm một lúc thôi, không nhiều như bé con nói đâu ạ."
"Mẹ biết, mẹ tin con mà, con nói một lúc thì là một lúc."
Taehyung không thể bất mãn hơn. Tuy cách hắn và cậu nói khác nhau nhưng chung quy là cùng một nghĩa, sao thái độ của bà Kim lại khác một trời một vực như vậy.
"Vậy sao lúc nãy con nói..."
"Im lặng, mẹ đang nói chuyện với Jungkook, con làm ồn cái gì."
"Nhưng mà..."
"Không nhưng gì hết."
Rốt cuộc hắn có phải con ruột của bà không vậy chứ.
3
End chap 18
Min Suga không nói thì thôi, chứ nói là mèo con cứng họng 😂
mith💜
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...