Người Thiếp Bị Bỏ Của Vương Gia Mãnh Tướng



“Triển Vân!” Nhìn đến gương mặt quen thuộc trước mặt, Tử Hàm nhẹ nhàng la lên, nàng biết hắn sẽ đến cứu nàng, nàng biết, Triển Vân thật để ý nàng.

Triển Vân không nói hai lời, vung tay lên để kiếm sắc bén bổ ra khoá sắt, mở cửa địa lao ra.

Tử Hàm vội vàng đi ra ngoài, mắt Triển Vân ở trong địa lao âm u cư nhiên lại sáng chói như vậy, giống như ánh sao sáng trong trời đêm, giờ phút này hắn mặc chiến y thoạt nhìn oai hùng bất phàm.

Triển Vân một phen cầm bả vai Tử Hàm, mắt sáng ngời mang vui mừng, nhìn chòng chọc Tử Hàm, khóe miệng co giật muốn nói cái gì, cuối cùng lại chỉ là đem Tử Hàm ôm vào trong lòng, thân thể hai người chặt chẽ, không lưu một khe hở.

Giống như ở trong lời nói không tiếng động, ôm chặt này là thuộc về Tử Hàm, không bao giờ để nàng rời khỏi nữa, đó là loại mãnh liệt vui mừng vì mất mà được lại.

Cái ôm của hắn vừa chặt vừa dùng sức, giống như sợ nàng sẽ đột nhiên biến mất, Tử Hàm nguyên bản an tĩnh để ôm, chậm rãi vươn tay, vòng quanh eo Triển Vân, cái ôm của hắn thật ấm áp và an toàn, tâm Tử Hàm nóng nóng, giống như có cái gì đang lặng lẽ hòa tan.

Triển Vân đột nhiên buông lỏng Tử Hàm, ngược lại dùng bàn tay dày rộng của hắn nắm tay mềm của Tử Hàm, trầm thấp nói: "Chúng ta đi ra ngoài.”

“Uh!” Tử Hàm gật đầu, nắm chặt tay Triển Vân, không muốn bỏ ra, giờ phút này nàng chính là một nữ tử yếu đuối cần người bảo vệ.

Hai người một trước một sau ra địa lao, trời bên ngoài quả nhiên sáng, chính là bởi vì trời đầy mây, mà lộ ra hơi mù.

Thành phá, Tử Hàm vẫn nhịn không được nghĩ, Huyền Dực sống hay chết, Tử Hàm nhìn chung quanh bốn bề, liếc mắt một cái nhìn lại trừ bỏ chiến sĩ dọn dẹp chiến trường, chính là thiêu hủy chiến xa, cờ chiến bị gãy, thi thể ngổn ngang dưới đất.


Nàng tùy ý Triển Vân kéo lấy tay nàng, đi trong không gian tràn ngập dấu vết chiến đấu này, dưới đất đổ đầy thân thể, máu chảy thành sông, thuận theo những hạt mưa rơi xuống mà lưu thông.

Tứ chi bị gãy, nội tạng, tựa hồ cũng đang phát thối, nàng rõ ràng cảm giác được mùi máu tươi nồng nồng và mùi thối di chuyển đầy trong không khí, làm người ta muốn ói, Tử Hàm không khỏi tới gần Triển Vân, vươn tay nắm chặt cánh tay mạnh mẽ của hắn, mọi người trong tướng quân phủ chết sạch sao?

Triển Vân vỗ vỗ tay Tử Hàm, lo lắng hỏi: "Có khoẻ không?”

Tử Hàm nhíu lông mày, một khuôn mặt khó chịu, cúi đầu nói: "Ta còn khoẻ, đi nhanh đi.”

“Uh!” Triển Vân đáp một tiếng, liền dẫn Tử Hàm hướng một phương hướng đi đến, Tử Hàm biết phương hướng này đi đến lầu chính của Huyền Dực.

Trước cửa lầu 2, đứng nhiều binh lính, giữa còn có một nam nhân Tử Hàm tương đối quen thuộc, Địch công tử ưu nhã.

Mặc dù chunh quanh thật xơ xác tiêu điều, mọi người chém giết đến kiệt sức, mệt mỏi và nhếch nhác, trên người lây dính vết máu.

Nhưng Địch công tử kia tuy rằng áo trắng nhuộm bẩn, sợi tóc lộn xộn, nhưng đứng ở trong đám người vẫn còn ưu nhã như vậy, trong tay là sáo ngọc, nhẹ nhàng thưởng thức, không thể phủ nhận Tử Hàm tràn ngập tò mò với Địch công tử nhưng cũng tràn ngập đề phòng.

“Vương gia!” Mọi người thấy Triển Vân đến gần, chắp tay hành lễ.

“Chuyện gì xảy ra.” Triển Vân nhíu mày, quét mắt mọi người một cái hỏi.


Địch công tử, trầm lặng nói: "Hắn ở bên trong.”

Hắn, là chỉ Huyền Dực sao? Tử Hàm nhịn không được nhìn chung quanh một chút, trong lòng nhớ lại từng ly từng tý Huyền Dực đối với nàng mấy ngày nay, tình yêu cho nàng, ôn nhu, cảm động, kinh hỉ, đương nhiên còn có tính tình âm tình bất định của hắn.

Triển Vân hí mắt, khóe mắt nhìn đến bên cạnh hai người thủ hạ thất khiếu (hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng) chảy máu, hắn tựa hồ nghĩ tới cái gì, chi tiết đánh giá một phen phòng ở này, bên môi lộ ra một nụ cười khó hiểu.

Hắn đi nhanh về hướng phòng ở, một binh lính vội nói: "Vương gia cẩn thận, có cơ quan.”

Cơ quan, Tử Hàm nghe xong giật mình, nàng từng ra vào chỗ này, không phát hiện có cơ quan, không thể tưởng được Huyền Dực lại cẩn thận như vậy, ở trong phòng của mình cũng bày ra cơ quan.

Đang nghĩ, đột nhiên nghe được từ bên trong phòng truyền tới một trận tiếng cười, “Có gan liền tiến vào.”

Là thanh âm của Huyền Dực, lòng Tử Hàm không khỏi chặt hạ xuống, bất an nhìn Triển Vân một cái.

Triển Vân bình tĩnh như lúc ban đầu, đứng ở chỗ đó, cất cao giọng nói: "Chỉ cần ngươi chỉ chỗ của cải trong thành, ta sẽ tha chết cho ngươi.”

“Ha ha, chuyện cười, bại tướng dưới tay, có bản lĩnh tiến vào bắt ta, muốn của cải trong thành, nằm mơ.”


Triển Vân âm trầm cười, lớn tiếng nói: "Nếu muốn chết, ta không ngăn ngươi.” Nói xong bóng dáng như diều hâu phi thân vào trong.

Lòng Tử Hàm bị cái gì nhéo một cái, Triển Vân mới vào trong, truyền tới một trận thanh âm phách phách bạch bạch.

Ánh mắt Địch công tử ngưng tụ, hô: "Tìm địa phương trống trải.”

Nhóm binh lính phân tán ra, tìm địa phương bí ẩn mà an toàn vào, Tử Hàm lo sợ không yên đứng ở nơi đó, thực luống cuống, Địch công tử kia bổ nhào về phía trước, đem Tử Hàm mang theo đến sau núi giả.

Còn chưa kịp phản ánh, cửa sổ lầu chính phát ra một trận âm thanh vỡ vụn, tiếp theo nghe được tiếng vù vù, vô số tên độc bắn ra, dừng ở trên mặt đất Tử Hàm có thể nhìn thấy.

“Vương gia!” Tử Hàm nhịn không được kinh hô, Triển Vân không có sao chứ, không có sao chứ, cơ quan bên trong, hắn có thể ứng phó sao?

Tử Hàm muốn xông đi ra ngoài, bả vai lại bị Địch công tử chặt chẽ đè lại, cảnh cáo nói: "Đi ra ngoài chịu chết sao?”

Lúc này Tử Hàm mới chú ý tới, mình bị Địch công tử ôm ở trong lòng, vội tránh thoát đi, thân mình dính tại núi giả, cúi đầu nói: "Vương gia hắn...”

“Hắn không sao, ngươi quá coi thường hắn.” Địch công tử cắt ngang lời của Tử Hàm.

Tử Hàm không hề ra tiếng, tên độc cũng đình chỉ bắn ra, Địch công tử đứng lên, hô lớn: "Lên!”

Chúng tướng sĩ, có mười mấy người xông vào lầu chính, Tử Hàm cũng theo vào, chỉ thấy phòng ở hoang tàn khắp nơi, trên sàn nhà cắm đầy vũ khí bén nhọn.

Trong đại sảnh rộng mở, Triển Vân và Huyền Dực tay cầm binh khí, trợn mắt nhìn, đứng ở chỗ đó.


Tử Hàm nhịn không được mím môi, chỉ thấy gương mặt như ngọc của Huyền Dực tràn đầy vết máu, quần áo bị binh khí phá vỡ, hiển nhiên là bị thương.

Đôi con ngươi hung ác kia nhìn đến Tử Hàm tiến vào, đột nhiên trở nên hơi điên cuồng, “Tử Hàm, vì sao muốn đối với ta như thế, vì sao, ngươi là thê tử của ta, lại phản bội ta như vậy, là bởi vì ta cùng nữ nhân khác ngủ một đêm, ngươi đối với ta như vậy sao, a, hồi báo tình yêu của ta như vậy.”

Huyền Dực hỗn loạn rống giận, khiến Tử Hàm trừng lớn hai mắt, lòng có chút đau, “Huyền Dực....” Tử Hàm chỉ có thể không giúp được gì kêu tên Huyền Dực, nàng không biết phải nói cái gì.

“Chúng ta nói muốn chết phải cùng chết, lại đây theo ta đi.” Huyền Dực phi thân hướng Tử Hàm tập kích đến, Triển Vân cũng phi thân ngăn lại, kiếm sắc bén cũng đâm vào giữa ngực Huyền Dực.

Động tác của Huyền Dực dừng lại, máu tươi khắp mình, con ngươi không còn hung ác, ai oán nhìn Tử Hàm, “Ngươi... Lại trừng phạt ta như vậy, trừng phạt ta!”

Thân ảnh Huyền Dực lui ra sau, rút lưỡi kiếm sắc ra, máu tươi bật ra bắn tóe, hắn bi thương cười to lên, khóe môi tràn ra máu tươi, dùng sức giẫm một cái, hô lớn: "Đều đến chôn cùng đi.”

Oanh oanh một tiếng tiếng vang lớn, Triển Vân nhào qua ôm lấy Tử Hàm, ngã xuống đất, trong khoảnh khắc bên trong phòng khói đặc cuồn cuộn, ánh lửa nổi lên bốn phía, Huyền Dực đã mở thuốc nổ.

Có người không kịp tránh né đã mất đi sinh mệnh, cánh tay Triển Vân cũng bị nổ thương, nâng Tử Hàm dậy đi ra ngoài.

Tử Hàm nhìn đến Huyền Dực ở trong ngọn lửa đau khổ vùng vẫy, ánh lửa đem bọn họ chia cách, mặt Huyền Dực dần dần mơ hồ, Tử Hàm nắm lấy vạt áo Triển Vân, đau lòng kêu: "Huyền Dực... Cứu hắn, cứu hắn.”

Ánh lửa hừng hực, xà ngang không có ý thức sập xuống, mù mịt tràn đầy, Triển Vân liều lĩnh đem Tử Hàm ném ra tới địa phương an toàn.

Ở một khắc mọi người liều chết chạy ra phòng ở này, lầu chính vốn xa hoa đường hoàng cũng phát ra một tiếng vang lớn, sụp xuống.

P/S: aizzz ta thật thấy đáng thương cho Huyền Dực  hixhix


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui