Người Theo Đuổi Ánh Sáng

Điện thoại của Trình Phóng gọi tới đã là hai tiếng đồng hồ sau.

Nghe được Hứa Húc nói nhìn thấy mình và một người con gái cùng lên xe, còn vì vậy là bị xe điện chạy ngang đụng phải làm trật chân, anh vô cùng thành thật khai nhân cô gái đó là bạn gái cũ.

Chuyện Trình Phóng có bạn gái cũ, Hứa Húc đương nhiên có biết. Trên thực tế là một nhân vật phong vân trong trường học, cô không cần tự mình đi hỏi anh, thì cũng đã nghe được lịch sử tình trường trước đây của anh từ mấy câu chuyện bát quái, biết anh trong lúc học đại học, đã quen qua hai người bạn gái, người mà đã chia tay trước khi quen cô, là một hoa khôi của Khoa truyền thông.

Trình Phóng là kiểu nam sinh trẻ trung năng động, đừng nói là quen hai người bạn gái thời học đại học, chính là có nhiều hơn vài người cũng không có gì kì lạ. Hứa Húc đối với việc bạn gái cũ thật sự là không để trong lòng, chính cô không phải chỉ vừa nhập học đã yêu đương đấy sao?

Phải nói thêm, bạn gái cũ là học trưởng hoa khôi phong vân gì chứ, không phải chỉ một bữa cơm liền rơi vào trong tay cô đấy sao. Hì hì!

Thế nhưng lúc bạn gái cũ hoa khôi vốn dĩ đã rời trận lại đột ngột xuất hiện, còn làm Trình Phóng né tránh mình, làm mình bị xe điện quẹt phải, liền làm cô cảm thấy rất khó chịu.

Trình Phóng cũng thành thật, nói bạn gái cũ tìm anh là muốn tái hợp, anh để cô lại đi gặp mặt cô ta, là muốn triệt để đuổi cô ta đi, miễn cho cô ta âm hồn bất tán mà quấy rầy hai người. Về độ chân thật của thái độ thẳng thắn này cao bao nhiêu thì còn phải chờ kiểm chứng.

Vì chuyện này mà Hứa Húc đã ba ngày liên tục không thèm để ý đến Trình Phóng, vừa đúng lúc bị trật chân trốn trong ký túc xá không đi học, Trình Phóng có muốn gặp mặt cô cũng không hề dễ, chỉ có thể ngày ngày đi theo làm tuỳ tùng lấy nước đưa cơm cho cô, đưa đến dưới lầu ký túc xá, lại nhờ bọn Phùng Giai mang lên.

Ba người bạn cùng phòng mấy ngày nay kiểm tra xong, đều nhất trí cho rằng biểu hiện của Trình Phóng rất đáng khen, để nghị Hứa Húc xét xử nhẹ tay – Đương nhiên chủ yếu là do ba vị này đã bị lời ngon tiếng ngọt, nhận lấy đồ ăn vặt này nọ của Trình Phóng đưa hối lộ.

Hứa Húc thật ra cũng không có ý định cứ như vậy mà chia tay, bị bạn gái cũ chọc tức liền chia tay thì quá là mất mặt.

Nhưng mà, cô vẫn còn chưa nghĩ ra làm cách nào tha thứ cho Trình Phóng, liền nhận được điện thoại của vị bạn gái cũ kia.

“Cậu đi thật à?” Phùng Giai nhìn cô bới hết tủ quần áo để chọn lựa, cười hỏi.

Hứa Húc nói: “Đương nhiên, nếu không đi cô ta còn tưởng tớ sợ cô ta thì sao? Với lại tớ cũng muốn biết cô ta và Trình Phóng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tớ cũng không tin vào lời nói phiến diện của Trình Phóng thôi đâu.”

Phùng Giai nhìn cô một chút, vẫy tay về phía cô, kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh cô.


Hứa Húc nhìn cô nàng với anh mắt kỳ quái hỏi: “Làm gì đấy?”

“Cậu định cứ thế mà đi à? Tớ thế mà nghe nói bạn gái cũ của Trình Phóng là hoa khôi của Khoa truyền thông đấy.” Phùng Giai cười cười, “Tình địch gặp nhau, tốt xấu gì cậu cũng phải chưng diện một chút đi chứ!”

Thật ra vẻ ngoài của Hứa Húc rất khá, da trắng mắt to, cười lên mắt mày cong cong, nhìn rất dễ thương, là bộ dáng rất dễ làm người khách yêu thích. Chỉ là vừa mới lên đại học được có mấy tháng, vẫn còn nét ngây ngô của học sinh cấp ba, tóc đen thẳng cột đuôi ngựa, quần áo bình thường mang giày Converse, xưa nay không hề trang điểm, tính tình trẻ con cũng không phải là ít, một chút xíu nữ tính cũng không có.

Hứa Húc nghĩ nghĩ hôm đó nhìn thoáng qua, vị bạn gái cũ kia hình như là rất thời thượng. Cô cười hì hì tiến đến trước mặt Phùng Giai: “Vậy cậu làm cho tớ đi.”

Phùng mỹ nhân đem bộ son phấn trang điểm thường ngày của mình ra, kéo cô ngồi xuống. Kẻ mày vẽ mắt, phấn lót son môi tân trang lại toàn bộ gương mặt. Xong xuôi, đã là hai mươi phút sau.

Không thể không thừa nhận, ba phần bẩm sinh bảy phần dựa vào trang điểm chính là chân lý, Hứa Húc từ trước đến nay là một cô gái rất tự tin vào bản thân, nhưng lúc này cũng không thể không cảm thán cái món trang điểm tà giáo này quả thực lợi hại, nhìn vào trong gương đều không nỡ xoay đi.

Phùng Giai nhìn bộ dáng tự luyến của cô gái nhỏ, cười nói: “Đừng có tự luyến, chúc cậu ra trận chiến thắng. Nếu mà có đánh nhau thì tranh thủ gọi một cú điện thoại, chị đây đi cứu cậu.”

Hứa Húc cười to: “Chỗ này chính là sân nhà của tớ, tớ còn sợ cô ta hay sao? Với lại cô ta hẹn tớ ở Starbucks, không đến nỗi đi đến chỗ này khóc lóc om sòm đấy nhỉ!”

Phùng Giai gật đầu: “Cũng đúng.”

Thế là, Hứa Húc đã trang điểm xinh đẹp mang theo hùng tâm tráng chí đi đánh lùi bạn gái cũ.

Bên trong Starbucks, Bách Đông Thanh đang làm việc bên trong quầy pha chế, thấy cô đi vào, nhìn về phía nở nụ cười chào hỏi. Hứa Húc cũng nhìn anh cười cười, nói một tiếng xin chào học trưởng, sau đó cũng không biết vì sao mà chột dạ cúi đầu vội vàng đi vào trong.

Cũng may, Lương Lộ ngồi sâu bên trong, cách quầy thu ngân một khoảng khá xa.

Hứa Húc vốn là lòng tràn đầy tự tin mà đến, nhưng vừa nãy nhìn thấy Bách Đông Thanh không hiểu sao liền xìu đi một chút, lúc ngồi xuống trước mặt Lương Lộ, lại xìu thêm chút nữa. Bởi vì vị bạn gái cũ của Trình Phóng quả thực không phụ danh xưng hoa khôi Khoa truyền thông, không phải vì cô ta rất đẹp, mà là khí chất toàn thân ăn mặc giơ tay nhấc chân, so với những nữ sinh như cô, nhất là nữ sinh năm nhất, thật sự là hoàn toàn khác biệt. Cho dù bản thân đã trang điểm, so với Lương Lộ, vẫn còn lộ rõ dáng vẻ học sinh. Cô thậm chí còn cảm thấy khí chất của Trình Phóng so với vị bạn gái cũ này còn có chút không xứng, dù sao Trình Phóng thoạt nhìn cũng chỉ là một cậu nam sinh đẹp trai.


Đương nhiên, Lương Lộ cũng như vậy mà nhìn Hứa Húc, cô ta nhẹ nhàng đánh giá từ trên xuống dười, trên mặt lộ vẻ khinh miệt không thèm che giấu: “Cô chính là Hứa Húc?”

Thua người chứ không thua trận, Hứa Húc nghiêm mặt nói: “Không sai! Chị tìm tôi có chuyện gì?”

Lương Lộ cong môi cười cười: “Nghe nói cô và Trình Phóng quen nhau ngày đầu tiên, anh ấy đã tỏ tình với cô?”

Hứa Húc: “Chuyện này thì có liên quan gì đến chị?”

Lương Lộ tiếp tục nói: “Cô cảm thấy anh ấy vì cái gì mà phải tỏ tình với cô? Có phải là đã cho mình xinh đẹp xuất chúng, làm cho anh ấy vừa thấy đã yêu?”

Giọng nói của cô ta có ý mỉa mai rất rõ làm cho Hứa Húc không khỏi nhíu mày, cô kiềm chế sự bực bội trong lòng, không thèm đáp, ngược lại còn nói: “Để tôi đoán một chút tại sao chị lại tới tìm tôi? Là bởi vì muốn quay lại với Trình Phóng, nhưng anh ấy không đồng ý, cho nên mới ra tay từ phía tôi, đúng không?”

Tuổi của Lương Lộ cũng không lớn hơn cô là bao, sắc mặt hơi thay đổi một chút, vẻ mặt kiềm chế: “Cô cho rằng Trình Phóng thật sự thích cô sao? Tôi nói thật cho cô biết, chúng tôi đã hẹn hò hai năm, lúc khai giảng bởi vì chút mâu thuẫn nhỏ nên bọn tôi mới hờn dỗi chia tay, anh ấy tìm cô cũng chỉ là để chọc tức tôi thôi.”

Nếu nói Hứa Húc không tin những lời này là giả, lúc trước chỉ cần một bữa ăn khuya Trình Phóng đã tỏ tình với cô, mới đầu cô cũng tưởng là vừa gặp đã yêu, còn vì điều này mà đắc ý một thời gian dài, dù sao thì chính bản thân mình đối với Trình Phóng cũng có thể xem là vừa gặp đã yêu, nhìn qua thì thật sự quá phù hợp với những ảo tưởng của một thiếu nữ.

Nhưng nghĩ kĩ lại, Trình Phóng đã học năm ba đại học, đã gặp qua biết bao nhiêu kiểu con gái, không giống như mình mới từ dưới đáy giếng lên, làm sao có thể dễ dàng yêu từ cái nhìn đầu tiên như vậy, huống hồ đối tượng yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên còn là con ếch mới từ dưới giếng lên như cô.

Nhưng dù sao cũng đã hẹn họ hơn hai tháng, Trình Phóng đối xử với mình thế nào, cô có thể cảm giác được, cô không tin một nam sinh sẽ tuỳ tiện tìm một người bạn gái chỉ để chọc tức bạn gái cũ mà lại làm nhiều việc vì cô như vậy, dẫn cô đi chơi tặng quà cho cô để cô ra mắt bạn cùng phòng của anh, với lại điểm quan trọng là luôn bao dung tính tình nhỏ nhen của cô.

Mặc dù lời nói của Lương Lộ làm cô rất không thoải mái, nhưng cô vẫn cười nói: “Thì sao? Chị cảm thấy nói với tôi những điều này thì tôi sẽ chia tay với anh ấy, để hai người tái hợp sao? Thành thật mà nói, chị cần gì phải lừa mình dối người, cho dù tôi có chia tay với anh ấy, Trình Phóng cũng sẽ không quay lại với chị đâu đúng không? Nếu không sao chị có thể chó cùng rứt giậu mà tới tìm tôi?”

“Cô …” Lương Lộ không ngờ mồm miệng con nhóc này lại sắc bén như thế, hết lần này đến lần khác đâm trúng nỗi đau của cô.


Lúc khai giảng cô ta hờn dỗi với Trình Phóng náo loạn đòi chia tay, anh dưới cơn nóng giận liền nói: “Em có tin anh lập tức đi tìm người khác hay không hả?” Cô ta cho là anh chỉ nói nhảm, không ngờ tới chỉ có mấy ngày, anh thật sự quen bạn gái mới. Cô ta nhờ người khác nghe ngóng, anh và cô bé kia mới quen nhau ngày đầu đã tiến đến hẹn hò, dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết là anh cố ý chọc tức mình, trên thực tế anh cũng không hề phủ nhận trên điện thoại. Thế là từ đó về sau, anh cũng không gọi điện thoại cho cô ta, gọi cho anh anh cũng không nhận máy, sau này tìm tới anh, anh chỉ nói một câu chúng ta đã chia tay, sau này đừng tìm anh nữa, rồi cũng không thèm quay đầu lại liền rời đi.

Lúc đó cô ta mới biết anh và cô bé kia là thật lòng.

Hứa Húc thấy cô ta trợn mắt nhìn mình, liền lấy điện thoại ra: “Như vầy đi, tôi gọi Trình Phóng tới, để anh ấy nhìn xem chọn chị hay là chọn tôi?”

Vừa nói xong liền bấm điện thoại, đầu dây bên kia nhận máy rất nhanh, giọng nói mừng rỡ của Trình Phóng truyền tới: “Bảo bối, rốt cuộc em cũng chịu để ý đến anh rồi!”

Giọng nói Hứa Húc lạnh lùng: “Anh tranh thủ thời gian đến Starbucks đi, bạn gái cũ của anh đến khuyên em chia tay với anh kìa!”

Nói xong cũng không đợi người bên kia đáp lại, lập tức cúp điện thoại.

Lương Lộ tức đến mức mặt mày xanh mét, không ngờ tới cô sẽ chơi chiêu này, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô đừng quá đắc ý!”

Hứa Húc lúc này thế mà rất tỉnh táo, nếu như Trình Phóng và vị bạn gái cũ này thật sự còn có vấn vương gì chưa dứt hay là chuyện gì đó không rõ ràng, cô ta sẽ không phản ứng như thế này. Nghĩ đến đây, cô bỗng nhiên thả lỏng, không thèm quan tâm dựa lên thành ghế, đợi Trình Phóng đến.

Lương Lộ hít một hơi thật sâu để bản thân mình tỉnh táo lại, liếc mắt nhìn thấy bộ quần áo vải cotton hàng nội địa tiêu chuẩn đang mặc trên người cô, mỉm cười nói: “Cô biết gia cảnh của Trình Phóng không? Cô có biết tiền tiêu vặt mỗi tháng của anh ấy là bao nhiêu không? Cô biết sau khi anh ấy đủ tuổi trưởng thành, quà sinh nhật hằng năm là một con xe thể thao mới không? Cô gái nhỏ à, cô bé lọ lem là một câu chuyện cổ tích, không tồn tại trong hiện thực đâu, yêu đương không môn đăng hộ đối là không thể lâu dài, một cô gái như cô chắc ngay cả chuyện phân biệt bảng hiệu xe thông dụng chắc cũng không biết, căn bản là không cùng một thế giới với Trình Phóng, cô không theo kịp anh ấy đâu.”

Hứa Húc nhíu nhíu mày, nhìn về phía chiếc xe nhỏ màu đỏ bên ngoài cửa sổ, hất hất cằm hỏi: “Porsche*?”

*là một hãng xe xa xỉ được sản xuất ở Đức, có nhiều dòng xe SUVs, sport, sedan…. Giá rẻ nhất của một chiếc xe Porsche khoảng $50,000. (Nguồn; sưu tầm.)

Lương Lộ khinh miệt hừ một tiếng.

Hứa Húc duỗi tay: “Nhà tôi đúng là không có loại xe này, chỉ có Mercedes-Benz S class** và Bentley*** thôi.”

**là dòng xe 4 chỗ xa xỉ, thượng hạng của hãng xe Mercedes-Benz sản xuất ở Đức. Giá trung bình của một chiếc Mercedes-Benz S class vào khoảng $90,000. (Nguồn: sưu tầm)

***là một hãng xe con của tập đoàn Volkswagen Group có trụ sở chính tại Vương quốc Anh, chuyên sản xuất dòng xe xa xỉ dành cho giới thượng lưu với giá thành không dưới $100,000/chiếc. (Nguồn: sưu tầm)

Lương Lộ sững sờ, lập tức dùng giọng điệu mỉa mai hừ một tiếng.


Hứa Húc dựa vào thành ghế, cười nói: “Nói chuyện yêu đương còn phải quan tâm bối cảnh gia đình, chẳng trách Trình Phóng chia tay với chị!”

Lúc vừa mới ngồi xuống, cô nhìn thấy tướng mạo của vị bạn gái cũ này, vốn là có hơi sợ hãi. Nhưng hiện giờ nghe được những lời này, liền không thèm quan tâm đến người này nữa. Gia cảnh Trình Phóng giàu có toàn trường đều biết là sự thật, nhưng trừ chuyện ăn xài nhiều hơn chi phí cho một sinh viên bình thường một chút, thật ra cũng không thể nói là anh tiêu xài hoang phí, anh không phải là người địa phương, cho nên cái gọi là xe thể thao thì chưa thấy anh lái qua bao giờ, mỗi ngày ở trường học chỉ cưỡi chiếc xe điện. Anh không chỉ một lần nửa đùa nửa thật nói qua với cô, bởi vì tương lai muốn làm Kiểm sát trưởng, cho nên lúc này phải đi đường lối quần chúng – mặc dù tác phong mỗi tháng ít nhất cũng phải hai ba đôi giày chơi bóng số lượng có hạn thật sự chẳng phải quần chúng cho lắm.

Nhưng nhìn lại mà nói, Trình Phóng quả thực không phải là người cùng đứng trên một con đường với vị bạn gái cũ đang ngồi trước mặt cô đây.

Cái nhìn chằm chằm của Hứa Húc đã triệt để chọc giận Lương Lộ, đột nhiên cầm lấy ly cà phê trước mặt muốn tạt qua cô, nhưng mà ngay sau khi cầm được cái ly lên, cổ tay liền bị một bàn tay mạnh mẽ ghìm lại.

Lương Lộ kinh ngạc ngẩn đầu, nhìn thấy nam sinh đứng bên cạnh, lập tức giận tái cả mặt nói: “Bách Đông Thanh, cậu làm gì đấy?!”

Sắc mặt Bách Đông Thanh trầm tĩnh, không nói một lời, tay kia duỗi ra cầm lấy ly cà phê trong tay cô ta, động tá của anh nhìn có vẻ hời hợt, nhưng lực đạo kia làm cho Lương Lộ không thể nào phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh cầm lấy ly cà phê ra khỏi tay mình, thậm chí một giọt cũng không hề đổ xuống, sau đó quay người đi ra chỗ khác.

Lương Lộ vốn là đang kìm nén lửa giận không có chỗ phát tác, nhìn thấy thế thở hổn hển đứng lên, trong lúc nhất thời quên sạch hình tượng, lớn tiếng nói: “Bách Đông Thanh, cậu trả cà phê cho tôi? Có tin tôi sẽ khiếu nại cậu hay không, để cho ông chủ của cậu đuổi cổ cậu đi!”

Bách Đông Thanh đứng yên tại chỗ, quay đầu nhìn cô, vẻ mặt có hơi do dự, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ: “Trừ khi cô cam đoan không tuỳ tiện tạt người khác nữa.”

Lương Lộ nghiêm mặt, khinh miệt nói: “Cậu lo làm việc của cậu, bớt lo chuyện của người khác đi! Tôi muốn làm gì thì loại người như cậu muốn quản cũng không quản nổi đâu!”

Hứa Húc vốn dĩ còn đang ngồi yên tại chỗ chua kịp phản ứng, nghe vậy lập tức đứng dậy, giơ tay cầm lấy ly cà phê, không chút khách sáo tạt về phía người phụ nữ đang đắc ý vênh váo, tức giận nói: “Chị cho rằng chị là ai? Dựa vào cái gì mà ăn nói với học trưởng như vậy?”

- Hết Chương 10-

Spoil chương 11 tí :

“Đó là bạn cùng phòng của cậu à?” Trong quầy Starbucks, cô bạn đồng nghiệp nhìn thấy toàn bộ quá trình tán tỉnh của đôi tình nhân trẻ, thu tầm mắt lại cười cười, thấp giọng nói với Bách Đông Thanh đứng bên cạnh, “Trai đẹp thật là sướng, bạn gái cũ và bạn gái hiện tại ai cũng đẹp như vậy, Bách Đông Thanh, cậu cảm thấy ai đẹp hơn ai?”

Bách Đông Thanh đang cúi đầu pha cà phê cho khách liền ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài cánh cửa thuỷ tinh, hai bóng hình kia đã ôm nhau đi xa, rất nhanh liền không nhìn thấy nữa. 

Anh khe khẽ run kên một cái, lại tiếp tục cúi đầu xuống, sau một lát mới trả lời cậu hỏi của cô bạn mình: “…. Bạn gái hiện tại đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui