Người Thắng Cuộc

Du Dã sau đó đơn giản chuyển đề tài, không tiếp tục. Cậu phát hiện ở phương diện lý lẽ, cậu là nói không lại Quý Khâm Sinh, người này vô cùng giảo hoạt, đổi chiêu xoành xoạch lắt léo đủ đường, lá bài tẩy của mình còn chưa lật lên, mà đã khiến cho cậu tay chân luống cuống.

Cậu cưỡi trên chiếc xe đạp, chân giẫm lên mặt đất hai lần, chiếc xe lướt đi vi vút. Quý Khâm Sinh nhìn cậu từ phía sau, nhìn thân thể của cậu được gió phác hoạ nên, nước da khỏe mạnh dưới ánh nắng mặt trời, nhanh chóng ửng đỏ lên.

Làn da của Du Dã có vẻ như rất dễ bị ửng đỏ, bởi vì không dễ ra mồ hôi, cho nên cứ bị o ép ở trong thân thể, đầu tiên là một chút màu hồng phấn, dần dần lan ra khắp nơi, tựa như hoa quả chín mọng, trông rất thích mắt.

Ban nãy ở trên ghế sô pha, Du Dã hỏi hắn rằng cậu đen lắm có phải không, hắn đã không nhìn cậu, bởi vì hắn thế mà lại cảm thấy dáng vẻ Du Dã nghiêm túc hỏi hắn câu này quá mức đáng yêu, sợ vừa nhìn sang, sẽ không nhịn được bật cười, làm cho người yêu xấu hổ.

Du Dã đạp ra được một đoạn, rồi dừng lại, cậu đỡ mũ rơm quay đầu lại, nhìn thấy Quý Khâm Sinh đang đi bộ thong dong ở phía sau, dịu dàng trông về phía hắn, ánh mắt ấm áp hiền hòa, thoải mái.

Cậu chờ cho đến khi hắn đi tới bên cạnh mình, lại một lần nữa đạp lên pê-đan. Lúc này thì chuyển sang chạy xiêu xiêu vẹo vẹo, đầu xe rung lắc với biên độ lớn, chỉ để chờ người bạn đồng hành đi tới bên cạnh cậu, lái chậm một chút, rồi lại chậm thêm một chút.

Mãi cho đến khi Quý Khâm Sinh dùng tay nắm lấy ghi-đông, có chút không tán thành mà nhìn cậu: "Lái cho cẩn thận, trên đường này có nhiều sỏi đá, vấp ngã một cú không phải là chuyện đùa đâu."

Du Dã kể từ khi hẹn hò với Quý Khâm Sinh, niềm đam mê diễn sâu cũng theo đó mà tăng lên. Cậu tỏ ra hết sức đáng thương mà nói: "Tôi chỉ là muốn đi cùng anh thôi."

Quý Khâm Sinh thả tay ra khỏi ghi-đông: "Nì nèo đòi đạp xe cho bằng được không phải là em?"


Du Dã bĩu môi: "Tôi nói là tôi đứng trên gác chân ở đằng sau, anh chở tôi thì anh lại không chịu."

Quý Khâm Sinh không hề bị lung lay: "Quá nguy hiểm."

Nói tới đây, Quý Khâm Sinh đột nhiên hơi cúi người xuống, ngón tay nhéo vào một bên ống quần của Du Dã, kéo lên. Du Dã đỏ bừng cả mặt, ánh mắt đảo tứ tung, đè quần của mình lại: "Giữa đường giữa phố mà anh làm cái gì đó!"

Quý Khâm Sinh nói rằng trước đây hắn nhớ là trên đầu gối của cậu có vết bầm, còn chưa lành có phải không. Du Dã vừa nghe liền muốn cười, cậu buông bàn tay đang giữ chặt quần của mình ra, kéo quần lên càng thêm quá mức cần thiết. Trên chân cậu hiện ra một vòng dấu răng, Du Dã đung đưa chân: "Vết bầm thì đúng là có, thành quả lao động tuyệt vời của anh đấy."

Quý Khâm Sinh dựng thẳng lưng, giả vờ đứng đắn mà ho khan một tiếng, lấy di động ra liếc nhìn màn hình: "Đi nhanh lên nào, đặt trước bàn lúc một giờ rưỡi, sắp đến muộn rồi."

Du Dã tiếp tục đạp xe theo phong cách lảo đảo lung lay, nội tâm diss* đam mê quái dị ở trên giường của cậu chủ Quý, càng động tình càng thích cắn người. Có một vài chỗ bị cắn đến sưng lên, giữa trời mùa hè nóng nực thế này mà bị quần áo ma sát, quả thực khó chịu vô cùng.

*diss: chửi.

Cũng may Quý Khâm Sinh cắn xong còn biết lo thuốc thang, lúc sau bôi cho cậu một lớp, thuốc khá đắt, hiệu quả cũng tạm, ít nhất giúp cho cậu không cần dán băng cá nhân lên rồi mới mặc quần áo.


Vị trí của nhà hàng rất đẹp, lại còn là ở ven biển, đông người, rất nhộn nhịp, nhân viên gọi món chạy tới chạy lui, nện chân thùng thùng trên sàn gỗ. Bọn họ chọn một chỗ ở rìa ngoài ngồi xuống, một chiếc ô to màu trắng được dựng bên cạnh bàn, chiếc bóng nghiêng nghiêng chụp xuống, che phủ hai người.

Tốc độ phục vụ món rất nhanh, chẳng bao lâu sau món bánh ngọt gần giống hệt như trong bức ảnh được dọn lên. Bên thành bánh kem bơ có cắm một bông hoa hồng, Du Dã cầm lên, đưa tới bên môi hắn, dí dỏm mà cười nói: "Hoa tươi tặng mỹ nhân." Ý định ban đầu của cậu là để cho Quý Khâm Sinh ngửi, không ngờ rằng Quý Khâm Sinh nhìn bông hoa được đưa tới bên môi của mình, ấy thế mà lại mở miệng ngậm lấy.

Du Dã ngẩn ra, não bộ còn chưa kịp xử lý, Quý Khâm Sinh đã cắn xuống một góc của bông hoa đỏ. Môi đỏ răng trắng, lại được tô điểm bởi một chút nước cốt hoa, thực sự đẹp mắt. Cậu nuốt khan một cái tựa như bị khát, hoàn hồn lại: "Tôi có cho anh ăn đâu mà, chỉ là để cho anh ngửi thôi!" Tuy rằng hoa hồng có thể ăn được.

Suy nghĩ một lát, cậu lại buồn cười mà nói: "Không phải là bất cứ thứ gì đưa tới bên miệng của anh, anh đều sẽ ăn cả đấy chứ." 

Quý Khâm Sinh đã chẳng thèm bận tâm gì hết mà nuốt hoa xuống, dùng cái nĩa xiên vào một khối bánh ngọt: "Bởi vì là em đưa."

Lời âu yếm đột ngột này chọc cho Du Dã bật cười, cũng rất hưởng thụ. Cậu thích nghe Quý Khâm Sinh nói rằng hắn quan tâm đến cậu, cậu nếm thử một miếng bánh ngọt, cảm thấy rất ngon miệng, cũng không rõ có phải là bởi vì cảnh và người ở trước mắt hay không, cậu chưa ăn chiếc bánh ga-tô nào ngon hơn thế này bao giờ. 

Du Dã tuy rằng vô tình hay hữu ý mà lừa dối Quý Khâm Sinh rất nhiều chuyện, nhưng phần lớn thời gian, những lời nói ra đều là thật. Quý Khâm Sinh muốn nhắc đến chuyện người yêu cũ với cậu, ban nãy ở biệt thự thì cậu không chịu kể, hiện tại sau khi Quý Khâm Sinh ăn hoa mà cậu đút, cậu lại sẵn lòng kể.

Tình cờ thay, lúc cậu đề xuất rằng cậu muốn nói về quá khứ của mình, Quý Khâm Sinh cũng chắp hai tay vào nhau, bày ra dáng vẻ nghiêm túc, nói là cũng có chuyện muốn trình bày với cậu.


Du Dã nhòm Quý Khâm Sinh, nghĩ rằng vẫn nên là mình mở miệng trước đi vậy.

Cậu cũng không cảm thấy quá khứ của mình có gì đáng để che giấu với người khác cho lắm, đó đều là cậu, những việc cậu đã từng làm, không thể không nhận. Những người cậu đã từng thích, cũng không thể bác bỏ toàn diện.

Cậu trình bày một cách ngắn gọn về quá khứ của mình, bao gồm cả việc mình vốn là thẳng, bị bẻ cong như thế nào, rồi lại chia tay ra sao. Lúc nói đến chuyện Từ Dục kết hôn, cậu đã không còn cảm giác phẫn nộ vì bị cắm sừng lúc trước nữa, ngữ điệu nhẹ bẫng, cứ như thể đang kể một chuyện mà thôi, cũng đã buông bỏ từ lâu rồi.

Nói đến phát biểu của Từ Dục với cậu ngày đó, sau khi kết hôn vẫn có thể ở bên nhau, Du Dã thậm chí cười ra tiếng: "Là ai cho gã dũng khí để cho gã cảm thấy tôi còn có thể ở bên gã, chẳng lẽ gã cho rằng gã là người đầu tiên bẻ cong tôi, nên tôi có thể có tình tiết gà bông* với gã sao?" 

*nguyên văn: 雏鸟情节, kiểu như tình tiết trong teenfic:))

Trong lúc cậu nói chuyện, Quý Khâm Sinh vẫn luôn yên lặng lắng nghe, Du Dã sau khi nói xong, miệng lưỡi còn hơi khô, cậu nhấp một ngụm rượu, sau đó nhìn về phía Quý Khâm Sinh, liền phát hiện biểu cảm của người dường như có đôi phần kỳ quái, trông cứ như thể đang có chuyện gì rất khó xử.

Du Dã vươn tay ra chạm vào hắn, vỗ về an ủi: "Yên tâm, tôi và gã không thể có tương lai đâu, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho người đã lừa dối tôi như vậy."

Quý Khâm Sinh cất tiếng, giọng nói lại có chút khàn: "Bởi vì hắn muốn kết hôn với người phụ nữ khác?"

Du Dã gật đầu: "Bởi vì hắn muốn kết hôn với người phụ nữ khác."

Quý Khâm Sinh trở nên trầm ngâm, hắn đang suy tư, Du Dã chỉ cảm thấy nhiệt độ của bàn tay bên dưới lòng bàn tay của cậu, dường như đang nguội đi từng chút một, giữa ngày mùa hè nóng bức, cậu thế mà lại cảm thấy tay của Quý Khâm Sinh hơi lạnh lẽo.


Nỗi nghi ngờ vừa mới lướt qua trong lòng, cậu lại nghe Quý Khâm Sinh nói: "Quá khứ của tôi e rằng em cũng sẽ không thích."

Du Dã gạt bỏ ý nghĩ vừa rồi, chỉ cảm thấy Quý Khâm Sinh là chuẩn bị nhắc tới quá khứ trăng hoa bay bướm* của mình, cho nên căng thẳng. Cậu buồn cười mà an ủi: "Có gì quan trọng đâu, chỉ cần anh không kết hôn, không có bệnh, ngay cả khi anh đã từng đi qua giữa rừng hoa vạn đóa[1], tôi cũng sẽ không để bụng."

*nguyên văn: 花花蝴蝶 (hoa hoa hồ điệp).

Kể từ thời khắc cậu tiếp nhận Quý Khâm Sinh, cậu vốn đã không định để bụng tới quá khứ của người này. Cậu chỉ cần Quý Khâm Sinh đối với cậu là nghiêm túc, mà không phải chỉ là đùa vui. Cho dù Quý Khâm Sinh ở bên ngoài mang tiếng đào hoa, nhưng cậu đã phải lòng hắn rồi thì biết làm thế nào được.

Dù sao cũng không thể cứ mãi nao núng e dè, chần chừ không tiến. Cậu khao khát người này, vậy thì cứ việc khao khát hắn. Một vụ đánh cuộc, thắng thì dĩ nhiên là tốt, thua thì cũng là cậu xứng đáng thôi. Nhưng cậu cũng muốn trở thành kẻ thắng cuộc, chiếm được ái tình, có được ái nhân.  

Cậu cảm thấy Quý Khâm Sinh chính là người cậu khao khát, thật thần kỳ biết bao, rõ ràng là bọn họ chẳng qua cũng chỉ mới gặp nhau vài lần, quen biết không bao lâu, nhưng cậu luôn cảm thấy chính là người này rồi, suốt cả đời này cũng không muốn thay đổi.

Quý Khâm Sinh nhìn chăm chú vào một vệt cười bên môi cậu, nghe cậu nói, đột nhiên thở ra một hơi thật dài: "Điều tôi muốn nói lúc nãy là, tôi chưa bao giờ thích phụ nữ, chỉ thích đàn ông. Tôi từng giao du với mấy người, tôi sẽ kể cho em nghe về từng người một..."

==============================================================

Chú thích:

1. Đi qua giữa rừng hoa vạn đóa: nguyên văn: 万花丛中过, câu đầy đủ là 万花丛中过,片叶不沾身 (đi qua giữa rừng hoa vạn đóa, lá một phiến cũng không chạm vào người), trích từ 金刚经 ("Kim Cương Kinh" hay "Kim cương bát-nhã-ba-la-mật-đa kinh). Theo mình đọc và hiểu, nghĩa gốc là "đừng để tâm trụ vào một nơi nào hết", đi vào chốn phàm trần, hưởng thú vui trần tục, nhưng không bị sa đà, bị ràng buộc, có thể rời đi bất cứ lúc nào. Câu này ngày nay được dùng để chỉ những người đàn ông đào hoa đa tình, thoạt trông lãng mạn cuồng nhiệt, nhưng thực chất vô cùng lý trí và lạnh nhạt, trái tim chẳng thuộc về một ai cả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui