Người Tầm Thường Sa Đọa

Edit: Yên Lãng

Lúc đầu, Thẩm Tầm cũng cười theo, nhưng không hiểu sao đầu óc lại bất chợt ngẩn ngơ, trước mắt lại hiện lên những dòng chữ nguệch ngoạc trên trang giấy. Nỗi xấu hổ dâng trào từ trong tâm trí, nuốt chửng nụ cười của cậu.

Trái tim run lên khe khẽ, như có ai đó đang khẽ khàng cào nhẹ, khiến cho Thẩm Tầm không khỏi ngập ngừng hỏi: "Anh chỉ xem qua mục lục thôi sao?".

Trước câu hỏi của Thẩm Tầm, Mạnh Viễn Sâm bỗng chốc chìm vào im lặng, dường như đang do dự về câu trả lời. Nỗi bất an len lỏi trong tâm trí Thẩm Tầm, và quả nhiên, Mạnh Viễn Sâm tiếp lời: "Kẹp trong mục lục còn có hai mảnh giấy, tôi tưởng là ghi chép liên quan đến pháp y nên đã đọc hai đoạn đầu tiên. Sau đó mới nhận ra, đó không phải ghi chép mà là nhật ký của cậu."

"Trước sự chân thành của cậu, tôi không muốn lừa dối, nên đành nói thật," Mạnh Viễn Sâm nghiêm túc đáp lời, "Rất xin lỗi, tôi vô tình nhìn thấy."

Thẩm Tầm: "..."

Mạnh Viễn Sâm suy ngẫm một lát, rồi lại lên tiếng khen ngợi: "Hóa ra từ hồi trung học, cậu đã có định hướng nghề nghiệp rõ ràng, biết mình muốn trở thành pháp y. Thật đáng khích lệ!"

Thẩm Tầm: "..."


Mạnh Viễn Sâm đánh giá đối phương vài lần, rồi đề nghị: "Tuy nhiên, nếu cậu thực sự để ý, tôi có thể giả vờ như không nhìn thấy gì cả."

Thẩm Tầm: "Thôi được rồi Mạnh Viễn Sâm, đừng nói nữa."

Mạnh Viễn Sâm nghe vậy, cúi mắt khẽ cười thầm.

Lén nhìn Thẩm Tầm vài lần, Mạnh Viễn Sâm thấy môi cậu mím chặt, khuôn mặt nghiêng một bên trắng mịn, mái tóc đen nhánh ôm lấy gáy, hai bàn tay áp chặt vào ly thủy tinh, ngón tay khẽ co lại ửng hồng vì hơi nước ấm. Dường như Thẩm Tầm đang dùng ngôn ngữ cơ thể để bày tỏ sự kháng cự thầm lặng, cậu từ chối đề cập đến bất kỳ chủ đề nào liên quan đến nhật ký.

Một bầu không khí im lặng bao trùm lấy họ. Mạnh Viễn Sâm thầm nghĩ rằng mình cần nhanh chóng tìm một chủ đề mới để gạt đi sự ngượng ngùng này. Vừa định mở lời, anh bỗng khựng lại.

Trước mặt anh, Thẩm Tầm đột nhiên quay đầu lại, đôi mày hơi nhíu, xương mày nhô cao, đôi mắt đào hoa nheo lại, nghi ngờ hỏi: ".... Anh thực sự chỉ đọc hai đoạn văn đầu tiên?"

Mạnh Viễn Sâm suýt bật cười, may mà anh đã kịp nhịn lại. "Ừ, tôi tuyệt đối không lừa cậu."

Thẩm Tầm nhìn anh chằm chằm vài giây, rồi đôi mày dần giãn ra. "À."

Cậu thầm quyết định, sau khi Mạnh Viễn Sâm đi, nhất định phải xem thử bản thân mình hồi cấp hai đã viết những lời kinh thiên động địa gì trong hai đoạn văn đầu tiên. Sau đó, cậu sẽ vứt hai trang giấy rời này đi, không bao giờ kẹp những thứ lộn xộn vào sách nữa. Cậu nhất định phải sửa thói quen xấu này.

Tuy nhiên, lúc này, trong đầu Mạnh Viễn Sâm bắt đầu nảy ra những tính toán. Nếu anh có thể mượn một cuốn sách từ Thần Tầm, anh sẽ có thể tiếp xúc thêm lần nữa, sau đó còn có thể lấy cớ cảm ơn đã cho anh mượn sách, mà mời cậu ăn cơm. Chỉ cần Thẩm Tầm đồng ý, sách gì cũng được.

Ánh mắt Mạnh Viễn Sâm lướt qua giá sách, dừng lại một cách ngẫu nhiên, rồi bắt đầu thản nhiên nói dối: "Mới phát hiện ra cậu cũng có sách "Triết học tội ác và trừng phạt". Cuốn này trước giờ tôi rất muốn đọc, tiếc là thư viện trường chỉ có một bản, mà người khác mượn sách cũng chưa trả."

"Tôi cho anh mượn nhé." Thẩm Tầm rút sách ra, đưa cho Mạnh Viễn Sâm.

Thành công rồi! Mọi thứ diễn ra suôn sẻ hơn cả tưởng tượng.

Trong lòng Mạnh Viễn Sâm không khỏi khẽ đắc ý, nhưng mặt ngoài không lộ ra chút nào, ngược lại còn nở một nụ cười đầy cảm kích: "Cảm ơn."


Anh suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Tôi có thể mượn tối đa bao lâu?"

Thẩm Tầm với giọng điệu hơi kỳ lạ, "Anh đọc xong lúc nào thì trả lại tôi lúc đó. Cuốn sách này đọc lên khá trừu tượng, anh cứ từ từ đọc, không vội. Tuy nhiên, tôi tưởng nó khá kén người đọc, không ngờ anh lại biết đến."

Kén người đọc? Không ngờ lại biết đến?

– đọc chính chủ tại wattpad: chi yên lang hoặc wordpress: chiyenlang.wordpress.com

Dù sao Mạnh luật sư cũng chẳng thiếu khả năng ứng biến và tài ăn nói, anh bình tĩnh giải thích: "Tội phạm và hình phạt, chẳng phải liên quan đến chuyên ngành của tôi sao? Hơn nữa, đây còn là sách của Nhà xuất bản Đại học Pháp luật, tôi đương nhiên đã nghe qua."

Thẩm Tầm chớp mắt, bỗng dưng hiểu ra, "Cũng đúng nhỉ."

Hai người đi ra ban công, lại đi vòng quanh, nhìn qua cửa kính, có thể nhìn thấy khu vườn xanh mát của khu nhà, cũng có thể nhìn lên bầu trời đang dần tối. Sau cơn mưa trời quang, một dải cầu vồng mỏng manh ẩn hiện lơ lửng trên những dải mây trắng mỏng, như sắp sửa tan biến.

Là Mạnh Viễn Sâm phát hiện ra trước, "Cậu nhìn kìa, trên trời có cầu vồng!"

Thẩm Tầm ngước lên nhìn, quả nhiên có, "Tôi cũng thấy rồi."

Cậu lấy điện thoại ra, mở cửa sổ ban công, tựa vào khung cửa, ngửa đầu lấy nét bằng camera điện thoại.


Chụp vài tấm ảnh nhưng không thể lưu giữ lại vẻ đẹp vốn có của cầu vồng, Thẩm Tầm chán nản bỏ cuộc, trong lòng thầm chửi rủa chức năng chụp ảnh tự động trên điện thoại thông minh thực sự không hữu ích.

Mạnh Viễn Sâm thấy vậy liền đề nghị: "Hay cậu thử chế độ chuyên nghiệp xem sao?"

Thẩm Tầm nghe có vẻ hiểu mà không hiểu: "Chế độ chuyên nghiệp gì cơ? Camera điện thoại có chế độ chuyên nghiệp à?"

Mạnh Viễn Sâm gật đầu, sau đó cười hỏi: "Cậu không biết à?"

Thẩm Tầm ngẩn người lắc đầu: "Tôi không biết."

----đọc tiếp tại wordpress chiyenlang.wordpress.com----

Bởi vì sau khi gửi ảnh, tiện thể trò chuyện thêm một lúc, quả thực vô cùng thuận lý thành chương.

Hết chương 8


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui